Khói Lam Chiều – Tranh: Mai Tâm
tản văn. ý tưởng em. và tôi
những đốm lửa xanh trong lòng trứng vữa
tạo ra một cảnh giới ngân hà nhuận sắc
sau cơn đánh bão
tôi khởi đi từ mặt đỏ ngầu
hội chứng của tình yêu lén lút
dưới trán thơ ngây
mùa đồng văn nhập cốt
cái khó của tản văn
làm sao bưng bít nỗi buồn
khi mắt nhắm lại
chỉ thấy đồi núi chập chùng
trời lỏng quẹt khí ám
mù mù chướng giăng
chính thực là lòng người khô ải
nơi bản năng của một con thú
tôi thiêng cùng đường ma men
em cứ ra chơi mùa hạ
đừng để tàn thu vất vưởng nồm
bản sao choáng lề
tôi yêu em không thể làm người khác
sững sờ
quyết liệt
chiếc đuôi hám thức thở dài
cùng vi sóng
bóng quạ
quạ đen quạ
đen
quạ nào chẳng đen
ối à giạ thóc
đâm thủng bị
gào
sự ngu xuẩn của hờn trách làm vẩn đục buổi sáng
tay chào hàng ngon trớn
bỗng xỏ ngược áo
bớ người đem tin
lào xào vận hạn
bóng quạ vần vũ tàn xóa âu ca
thanh bình chỉ là trò chơi
vịt vờ nghiêm túc
muối. giấm
tròng đầu nước lửa
xô dạt ra cho ngực thở
cái búa tạ
tầm xuân
không thể là mặt gương phẳng phiu
70 quá
cơ may nào trụ vòi nước thẳng ngay
em ơi chào nếp nhăn tiền sử
dễ dầu gì son trẻ một ngày
đừng. đừng ôm cái nống hoàn hảo
vô điều kiện
chỉ có những giọt mồ côi mới thấu được nỗi lòng
tấm áo ngày thơ
mòn phớ bạc
đừng. đừng khuôn mặt gầm gừ tối
đêm. nhị trùng bản lĩnh
mép lưới đã rách tưa
mấu chỉ hồng
hoàng xuân sơn
©T.Vấn 2016