T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Phạm Doanh: Vùng Tối (8)

Vùng Tối

Kỳ 8

(Tiếp Theo)

Phần 16

Hoàng đến Berlin trong những ngày sôi động, hừng hực khí thế đấu tranh của nhân dân Đông Đức đòi tự do dân chủ dẫn đến việc phá bỏ bức tường. Một mặt là các cuộc biểu tình tuần hành rộng lớn và yêu cầu tự do đi lại của hàng chục ngàn người mỗi Thứ Tư với khẩu hiệu ” Wir sind das Volk ” (Chúng tôi là nhân dân) trong Đông Đức trước kia, về mặt khác là việc “bỏ trốn” (Republikflucht) liên tục của một số lớn người dân từ Đông Đức sang Tây Đức đi vòng qua nước ngoài như Hungary, Tiệp Khắc từ đầu tháng 11 hoặc qua các đại sứ quán Đức tại các thủ đô của các quốc gia ở Đông Âu (trong đó là các đại sứ quán tại Praha và Warszawa).

(Trich wikipedia)
Sau khi bản dự thảo cho Luật đi lại mới (Reisegesetz) được công bố vào ngày 6 tháng 11 vấp phải phản đối cực lực và lãnh đạo Tiệp Khắc bằng con đường ngoại giao ngày càng phản đối mạnh mẽ hơn việc công dân Đông Đức bỏ đi thông qua đất nước Tiệp Khắc, Bộ chính trị của Đảng Xã hội Chủ nghĩa Thống nhất Đức quyết định thay đạo luật mới bằng một quy định về việc ra nước ngoài. Một bản dự thảo cho quyết định này, có thêm phần về việc xuất ngoại để thăm viếng, được Bộ chính trị xác nhận và chuyển tiếp đến Hội đồng Bộ trưởng. Tại đấy, theo như dự tính thì bản dự thảo trình Hội đồng Bộ trưởng cần được hoàn thành và thông qua ngay trong ngày để có thể được công bố bắt đầu từ lúc 4 giờ ngày hôm sau thông qua hãng thông tấn xã nhà nước ADN. Thế nhưng trong quy trình thông qua đã có ý kiến phản đối từ Bộ Tư pháp. Song song với việc này, bản dự thảo trình Hội đồng Bộ trưởng được đưa ra bàn thảo vào buổi chiều ngày hôm đó trong Ủy ban Trung ương Đảng và được sửa đổi nhỏ. Phiên bản này của dự thảo được Egon Krenz trao cho thành viên của Bộ Chính trị Günter Schabowski, người vắng mặt trong các cuộc họp trước đó của Bộ chính trị và Ủy ban Trung ương Đảng, trước khi Schabowski tổ chức họp báo về kết quả của lần họp Ủy ban Trung ương Đảng[4][5].
Cuộc họp báo với Günter Schabowski trong Sở Báo chí/Trung tâm Báo chí Quốc tế trên đường Mohren (Mohrenstraße) số 38 tại Đông Berlin (hiện nay là một phần của Bộ Tư pháp Liên bang) được truyền hình trực tiếp và được nhiều người theo dõi, và chính là ngòi nổ mở cửa bức tường. Vào cuối cuộc họp báo vào lúc 18 giờ 57, gần như là việc phụ, Schabowski đọc từ tờ giấy được đưa cho ông bản dự thảo dành cho Hội đồng Bộ trưởng:
“Có thể làm đơn xin du lịch cá nhân ra nước ngoài mà không cần có điều kiện như lý do xuất ngoại hay quan hệ họ hàng. Giấy phép sẽ được cấp trong thời hạn ngắn. Các ban phòng có thẩm quyền về hộ chiếu và khai báo cư trú của các cơ quan Công an Nhân dân cấp huyện trong nước Đông Đức có thể nhanh chóng cấp giấy thông hành ra nước ngoài thường xuyên theo như chỉ thị. Có thể liên tục ra nước ngoài tại tất cả các cửa khẩu biên giới giữa nước Đông Đức và Tây Đức.”
“Khi nào? Ngay lập tức?”

Một nhà báo, Peter Brinkmann phóng viên thường trực của báo Bild tại Đông Đức, hỏi.
Schabowski (lục lọi trong chồng giấy tờ của ông):
“Theo như tôi biết – thì ngay lập tức, không chậm trễ”.
(Trích dẫn theo Hans-Hermann Hertle, Katrin Elsner trong quyển “Mein 9. November”, Nhà xuất bản Nicolai, Berlin,1999)
Dựa trên thông tin từ các đài truyền thanh và truyền hình của Tây Đức và Tây Berlin dưới tựa đề được diễn giải một cách sai lầm là “Bức tường đã mở!” hằng ngàn người dân Đông Berlin đã kéo đến các cửa khẩu và yêu cầu mở cổng. Vào thời điểm này, không những lực lượng biên phòng mà ngay cả các đơn vị kiểm tra hộ chiếu chịu trách nhiệm về thủ tục thuộc Bộ An ninh Quốc gia cũng hoàn toàn không được thông báo gì về vấn đề này. Dưới áp lực của số đông quần chúng, ngay sau 23 giờ, cửa khẩu biên giới tại đường Bornholm (Bornholmer Straße) ở Berlin được mở đầu tiên mà không có lệnh hay chỉ đạo cụ thể, sau đấy là các cửa khẩu khác trong thành phố Berlin cũng như tại biên giới nội địa Đức. Ngay tối khuya đó, nhiều người đã theo dõi việc mở các cửa khẩu biên giới qua truyền hình và một phần đã bắt đầu ra đi. “Cơn bão” bắt đầu vào sáng ngày hôm sau, ngày 10 tháng 11 năm 1989, vì rất nhiều người vẫn còn đang ngủ khi biên giới được mở vào giữa đêm khuya. Ngày 22 tháng 12 năm 1989, toàn bộ những cổng ngăn cách giữa bức tường được chính thức mở cửa.
Công dân Đông Đức đã được người dân Tây Berlin đón chào nồng nhiệt. Phần lớn các quán bia gần bức tường tự phát cho uống bia không phải trả tiền và trên đại lộ Kurfürstendamm là hằng đoàn ô tô bóp còi diễn hành, những người hoàn toàn xa lạ ôm choàng lấy nhau. Khi có thông tin về việc bức tường được mở cửa, Quốc hội Liên bang đã tạm ngừng phiên họp về ngân sách quốc gia và các nghị sĩ đã tự phát hát quốc ca. Mỗi người dân Đông Đức được chính phủ CHLB Đức tặng 100 DM khi qua cổng (lúc đó trị giá trên thị trường chợ đen là 1000 tiền Đông Đức, gần bằng 1 tháng lương trung bình), gọi là “tiền chào mừng”.
(Hết Trich wikipedia)

Hoàng cũng cùng đoàn người dân Tây Bá Linh tràn đến “Bức Tường Ô Nhục” để đập nó, một phần để họ bày tỏ niềm căm phẩn với bức tường đã chia cắt quốc gia và dân tộc Đức và đã làm chết mấy trăm người Đông Bá Linh vượt tường trốn sang Tây Bá Linh, một phần Hòang cũng mong mỏi đất nước mình cũng được thoát khỏi gông cùm Cộng Sản như thế . Mảnh tường Hoàng nhặt được chỉ bằng ¼ bàn tay vì Hòang không có dụng cụ nên chỉ leo lên mặt tường mà reo hò và gỡ mảnh beton từ chỗ đập của người khác, kỷ vật đó nhỏ nhoi nhưng mang nhiề ý nghĩa vẫn theo chân Hoàng cho đến ngày hôm nay.

Trạm kiểm soát lừng danh Check Point Charlie hôm ấy tràn ngập người qua lại, Hoàng bất giác cũng bước qua địa phận Đông Bá Linh vì không còn anh lính Đông Đức nào hỏi giấy tờ cả . Chuyện này khi trước là cả một vấn đề, du khách từ Tây Bá Linh trước kia phải xin Visa và phải đổi lấy tiền Mark của Đông Đức theo hối xuất cắt cổ cho mỗi ngày ở Đông Bá Linh. Đoàn người lũ lượt tiến về hướng Tây ngược chiều với Hoàng nhưng trong nềm vui mừng thoát ách Cộng Sản không ai để ý đến anh chàng này cả. Chợt một cô gái đâm sầm vào người Hoàng và ngã xuống mặt đường Hoàng vội vã nâng cô ta lên để thấy một gương mặt khả ái tuyệt vời nhưng hốt hoảng vô biên. Hoàng nghĩ là cô ta sợ hãi vì đụng mình nên trấn an “Are you okay?” Hoàng nói tiếng Anh vì chàng không biết cô ta người gì măc dù có nét Á Châu và chàng không nói được tiếng Đức trừ vài chữ như “Danke” (Cám ơn) “Bitte” (Xin vui lòng) hay “Entschuldigung” (Xin lỗi).

Thiếu nữ nhìn Hoàng hình như nhận ra Hòang là người Việt nên lắp bắp “Ông có phải là người Việt không?”
Hoàng vi vẻ trả lời: “Vâng tôi là người Việt như cô, Cô có làm sao không?”
Cô gái nói trong hoảng sợ “Xin ông cứu tôi với!”
-“Chuyện gì vậy cô?”
-“Cho em mượn áo ông một chốc”.
Bây giờ Hoàng mới nhận thấy cô gái ăn mặc đẹp nhưng mong manh không có áo khoác ấm dù tiết tháng mười một trên miền Đông Bắc đã lạnh lẽo lắm rồi. Hoàng vội vàng cởi áo pardessus ra khoác lên người cô gái .
_ “Chết chửa, sao cô ra ngoài đường mà mong manh thế, cảm lạnh mất”
Cô gái lén nhìn về sau lưng mình rồi chợt dúi mặt vào vai Hoàng cùng lúc kéo cổ áo lên che mặt;
– “Xin ông ôm em đi, đi … anh!”
Hoàng vừa ngơ ngác vừa bàng hòang không tin vào tai mình
– “ôm em đi, đi anh!”
Hoàng ôm thiếu nữ vào đôi tay mạnh mẽ, vừ lúc đó có 3 người có vẻ như người Việt Nam mặt mũi cô hồn rảo bước đi ngang, ngó nhìn Hòang và thiếu nữ đang ôm nhau với ánh mắt dò xét nhưng cho là một cặp tình nhân đang nồng nàn bên nhau nên tiếp tục đi, một tên trong bọn chửi thề
– “D.M. Con nhỏ mới đây mà đi đâu mất rồi”
tên khác tiếp lời
– “Nó không biết tiếng Đức, không có áo ngoài chắc không đi xa được đâu”.

Thiếu nữ đợi cho 3 tên đi khuất mới rời khỏi vai Hoàng ma` run lập cập, không hiểu vì lạnh hay vì sợ hay vì cả hai, cô nói
– “xin .. lỗi đã .. làm phiền .. anh, cho em gửi lại áo và cám ơn anh.”
– “Ấy chết, trời gần không độ lại có gió, cô phải mặc cho ấm chứ, tôi còn áo veston mà . Cô ở đâu để tôi gọi xe đưa cô về”
– “Em không có nhà và không thể về chỗ đang tạm trú được.”
– “Chuyện gì thế cô, có phải vì bọn người lúc nãy không?”
– “Vậng họ là nhân viên Đại Sứ Quán đang tìm bắt em về đó.”

Hoàng trả lời:
– Thật vậy sao? Thế thì mình phải đi nhanh lên kẻo bọn chúng quay lại .
Hoàng ngoắc một Taxi nói chạy về khách sạn o*? West Berlin nhưng người tài xế lắc dầu nói không qua bien giới được, sau khi Hoàng đưa tờ $50 dollar ra và nói “There is no prohibition to go to West Berlin anymore” thì anh chàng đáp:
– I’ll take you to Check Point Charlie, then you can walk over to the West.
– OK, go ahead!

Trên xe cô gái đã thấy yên lòng nhưng vẫn run lập cập vì lạnh, ngồi thu mình trong cái áo của Hoàng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài. Chàng nhìn cô gái ái ngại:
– Tôi tên Hoàng, còn cô?
– Em tên Lệ Khanh
– Cô làm gì mà tòa đại sứ muốn bắt cô?
– Em trong đoàn văn công sang Đông Đức trình diễn, em lợi dụng lúc họ sơ hở trốn ra định sang Tây Bá Linh xin tỵ nạn nhưng không biết đường rồi họ phát giác nên đuổi theo, may nhờ gặp anh che chở cho.
– Thì ra cô mượn áo tôi để họ đừng nhìn ra phải không?
– Vâng, lúc nãy em đường đột quá, xin lỗi anh.
– Ồ có gì đâu mà cô cứ xin lỗi mãi
Hoàng nghĩ thầm “người đâu gặp gỡ làm chi?” nhưng không nói ra.

Đến trạm kiểm Check Point Charlie thì xe ngừng lại, người tài xế nói:

– I have to let you off here else I’ll get into trouble with the Vopo” (chú thích Vopo=Volkspolizei, Công An Nhân Dân Đông Đức)
Hoàng không hiểu nên hỏi lại:

– What do you mean with “Vopo”
– Vopo, polizei, police
– OK, I understand.

Hoàng mở cửa xe, bước xuống, vòng qua bên kia mở cửa đưa tay cho Lệ Khanh vịn mà ra khỏi xe trong lúc anh chàng tài xế vẫn thản nhiên ngồi bên tay lái mà chờ cho hai người xuống xe, khác hẳn thái độ lịch sự của taxi Tây Phương .

Hai người tiến về phía trạm kiểm soát nhưng Lệ Khanh ngần ngừ:
– Em không có một chút giấy tờ nào, Đại Sứ Quán giữ tất cả passports của mọi người trong đoàn. Bây giờ làm sao anh?
– Anh cũng không biết nữa, hay mình cứ làm liều vì lính Đông Đức không còn đứng gác và phía Tây Bá Linh lính Mỹ có vẽ cũng dễ dãi, có gì mình nói là quên passport.
– Hay mình đóng là vợ chồng nếu anh không ngại .
Hoàng nghĩ “Cô này chắc tuyệt vọng với chế độ Bắc Việt lắm nên bằng mọi cách để trốn đi”
– Được rồi mình sẽ tuỳ cơ ứng biến .

Lệ Khanh nhìn Hòang âu yếm khoác tay chàng như một người tình lâu năm làm Hoàng phân vân không hiểu mình may mắn như thế nào mà có trong tay một thiếu nữ xinh xắn, dễ thương như vậy .
Khi đi ngang người Quân Cảnh (MP) Mỹ Lệ Khanh càng đi sát vào người Hoàng hơn, mắt nhìn say đắm làm Hoàng cũng phải nhìn lại âu yếm cho trọn vẹn vai trò . Người MP thấy cảnh tự tình này mỉm cười và phất tay cho hai người cùng cả đoàn người Đông Đức tràn qua bước tường ô nhục .

Vừa qua đến lãnh thổ Tây Bá Linh bỗng nhiên Lệ Khanh như không còn sức đề kháng, bám vào tay Hoàng mà thân hình quỵ xuống, gương mặt tái xanh.

Hoàng cố giữ cho nàng đứng thẳng:
– Mình đang ở bên Tây Bá Linh rồi, cô không cần phải sợ nữa .

Lệ Khanh ngẩng đầu yếu ớt:
– Gần hai ngày rồi em chưa ăn gì cả, em đói và nhọc lắm.
– Ồ vậy tôi đưa cô đi ăn nhé, cô muốn ăn thức ăn Pháp, Đức hay Ý?
– Cám ơn anh, tùy anh thôi em khong biết thức nào ngon, vã lại chắc bây giờ cái gì cũng ngon với em cả. Mấy hôm Đại Sứ Quán cho đoàn văn công chúng em ăn tệ quá, ngày hôm trước lại đi trình diễn đến khuya, về đến Đại Sứ Quán quá giờ ăn nên nhịn luôn.
– Thôi mình đi rồi cô kể chuyện sau nhé

Hoàng giơ tay vẫy một Taxi, bảo đến Kurfuerstendam là nơi trung tâm Tây Bá Linh. Hoàng dìu Lệ Khanh xuống xe, định ghé vào tiệm ăn Pháp bỗng Lệ Khanh giữ tay Hoàng nói:
– Đằng kia có phải là tiệm Mắc Đô Nan không anh?
– Đúng rồi nhưng đó là fast food mà cô
Thấy Lệ Khanh tỏ vẻ không hiểu Hoàng giải thích tiếp
– fast food là thức ăn họ làm nhanh, gọn có thể cầm theo, tôi định đưa cô vào tiệm ăn Tây cho cô thử soupe hành tây chứ McDonald’s tôi ăn bên Mỹ chán chê rồi .
Lệ Khanh ngần ngừ
– Thôi anh, em ăn mặc như thế này không tiện vào quán sang trọng; mình vào Mắc Đô Nan đi anh, vã lại ở bên nhà xem phim em vẫn mong có lúc được ăn Mắc Đô Nan để biết văn hoá ẩm thực Mỹ .
Hoàng nhìn lại Lệ Khanh trong chiếc áo bành tô rộng thùng thình của mình thấy Lệ Khanh có lý
– Chết chửa, tôi không để ý, thôi mình qua đó ăn đi chứ vào tiệm Tây này nhiều khi phải đợi cả tiếng mới có bàn rồi cả tiếng sau mới có ăn .
Lệ Khanh cười
– Hai tiếng nữa thì em xỉu trong tiệm mất thôi
Vào McDonald’s chỉ 5 phút sau là Hoàng đã bưng ra 1 khay có hai Super combo gồm BigMac sandwich, khoai tây chiên French Fries và nước ngọt
– Ồ cái Wốp Bờ nhìn ngon quá
– không phải Whopper, Whopper là của Burger King
– Em lại nhớ lộn quảng cáo rồi.
Hoàng nhìn Lệ Khanh ngồi ăn ngon lành, thoáng chốc đã gần hết cái BigMac
– Thế ra anh ở bên Mỹ chú không phải ở Tây Đức hở .
– Vâng tôi ở Dallas, tiểu bang Texas, qua đây du lịch và thăm bạn bè .
– Thích quá nhỉ, người trong nước chúng em chỉ mơ đi Mỹ nhưng họ nói đùa với nhau là chúng mình chỉ được đi mưa mà chưa được đi Mỹ đành chờ rùa và ngựa vậy .
– tại sao lại chờ rùa và ngựa ?
Lệ Khanh vừa ăn vừa cười
– Anh không biết chứ trong nước hay nói lái lắm, rùa là Qui, ngựa là Mã, Qui Mã là qua Mỹ. Nói lái để tránh Công An, như Đại Thắng Lợi Bác Hồ lộng kiếng.
Hoàng nhăn mặt
– Thôi cô đừng mang bác Hồ ra
Lệ Khanh cười:
– Đại Thắng Lợi Bác Hồ lộng kiếng là Đợi thắng lại bác Hồ liệng cống đó anh

Hoàng từ lúc gặp Lệ Khanh nhận thấy thiếu nữ này dùng nhiều từ ngữ khác lạ như văn công, Đại Sứ Quán trong khi Hoàng có lẽ dùng Văn nghệ sĩ, Toà Đại Sứ bây giờ lại thêm nói lái nữa làm Hoàng nhớ 1 câu của người bạn, nổi hứng hỏi đùa
– vậy chưa được đi Mỹ cô có biết Có nhiều người Mỹ lai gốc Á hơn người Mã Lai gốc Ý không?
Lệ Khanh đang uống nước vội đặt ly Cola xuống bàn
– Anh làm em suýt tí nữa thì sặc, không ngờ anh cũng nói lái hay như thế, không những hay mà lại đúng sự thật nữa chứ, em phải ghi xuống không quên mất .
– Không phải của tôi mà của người bạn, à cô kể lại chuyện trốn khỏi đoàn văn nghệ hay khỏi Toà Đại Sứ như thế nào, mình ngồi đây một chốc cho bớt lạnh rôi mình đi tìm cho cô quần áo và đôi ủng mùa đông nữa .
Lệ Khanh xịu mặt, bàn tay che bàn tay dưới bàn dấu nét mờ nhạt của nhẫn cưói ghi trên da ngón tay áp út
– Anh cứ tôi cô như thế em không dám làm phiền anh nữa đâu .

Hoàng lúng túng:

– xin lỗi Khanh, vậy cho anh xưng là anh và gọi Lệ Khanh nhé

– Anh cứ gọi em là Khanh, Lệ Khanh là tên trên sân khấu của em.

– Khanh là diễn viên hở?

– Vâng, em đóng phim, kịch và là nghệ sĩ ưu tú.

Hoànng không nói nhưng nghĩ “Sao lại tự khen mình là nghệ sĩ ưu tú”, mãi sau này Hoàng mới biết ra “Nghệ Sĩ Ưu Tú” là danh hiệu của nhà nước phong cho, xếp dưới danh hiệu “Nghệ Sĩ Nhân Dân” một bậc

Lệ Khanh không biết ý nghĩ của Hoàng nên tiếp:

– Đoàn văn công của em qua Bá Linh trình diễn cho đồng bào lao động Xã Hội Chủ Nghĩa, nhưng bộ môn kịch nghệ của em thì đi cả ban không được nên em đi để hát thôi chứ không đóng kịch.

– Ồ Khanh vừa là kịch sĩ vừa là ca sĩ. Nhưng gọi là Văn công nghe nó làm sao ấy, như là lao công.

– Em nghĩ là từ chữ “Công tác văn nghệ” mà ra

– Thế ra là Công tác văn nghệ, anh hiểu rồi, Công tác văn nghệ không gọi là công văn được vì công văn đã có nghĩa là văn bản công cộng, và cũng không gọi là công nghệ được nên đổi là Văn công, thật là dớ dẩn .

Khanh cười:

– Em không nghĩ ra như thế, chỉ nghe quen tai thôi. Nhưng có nhiều từ mà anh nghe chắc khó chịu lắm như Ngoan cố là dành cho học sinh ngoan ngoãn và cố gắng.

– Chao ơi thế Kontum và Pleiku nếu hợp lại thì gọi là gì?

Khnah buột miệng:

– Chắc là Kon … (chợt biết Hoàng ghẹo) anh thật ma mãnh quá đi.

Hoàng mỉm cười:

– Lâu lắm rồi anh mới nghe lại chữ Ma mãnh, em chắc người Hà Nội.

– Vâng em chính người Hà Lội vì Hà Nội hễ mưa là xắn quần lội suốt

– Còn em trốn từ nơi trình diễn hay từ Toà Đại Sứ.

– Từ nơi trình diễn, chứ ở Đại Sứ Quán lúc nào cũng có người canh chừng, ngay trong phòng chúng em thay quần áo cũng có máy quay kiểm soát, làm chúng em thay quần áo phải nhờ nhau chăng vải che người đấy. Cổng sắt cao thì lúc nào cũng khóa và dĩ nhiên cũng có máy quay phim.

Hôm trước em đi hát, có gặp một người chị họ kể chuyện biến động ở Berlin và chị ấy nói sẽ tìm cách qua Tây đức theo đường Bá Linh, chứ không muốn tiếp túc làm lao động Xã Hội Chủ Nghĩa nữa.

– Lao  Động Xã Hội Chủ Nghĩa là gì anh không hiểu

– Là người từ Việtnam được đi làm việc tại các nước Xã Hội Chủ Nghĩa đó ạnh. Sau thống nhất thì đó là con đường duy nhất để đi nước ngoài hợp pháp. Muốn đi còn vất vả và tốn kém chạy chọt lắm, vậy mà khối người mong muốn được đi dù sang bên đây làm việc nạng lại còn bi bức hiếp bởi chủ và nhân viên Đại Sứ Quán

– Thế em đi thì gia đình ở Việtnam có hề gì không?

– Chắc cũng gặp chế độ khó khăn, nhưng thà như thế mà em ở lại nuớc ngoài kiếm đuợc tiền gửi về nuôi co .. ơ nuôi bà con, gia đình .

– Khanh định làm nghề gì để kiếm tiền ?

-Em chưa biết nữa, Việc lao động chân tay thì hơi khó với em . Nghe anh Bằng Kiều nói thì có thể em xin hát cho Thuý Nga Paris By Night, anh Bằng Kiều nói thu nhập mỗi lần đi hát Ở một thành phố đến cả 7,8 nghìn đô.

– Hoàng nghĩ thầm “Dân ca hát kiếm nhiều thế ư?” nhưng tế nhị không nói ra ngại làm mất hy vọng của Lệ Khanh.

– Anh mong Khanh cũng khá như Bằng Kiều .

Hoàng lặng ngắm Lệ Khanh với nét duyên dáng, nhí nhảnh hơi điệu bộ một chút nhưng bụng bảo dạ “Người ta là diễn viên đóng kịch, đóng phim mà”.

Lệ Khanh kể tiếp:

– “Hôm qua trong buổi trình diễn, em hát xong vào hậu truờng để chờ lại đến phiên mình chọt thấy 3 người Công An có nhiệm vụ canh chừng chúng em đang lén nhìn các cô thay quần áo nên thả lỏng việc canh gác, em không kịp lấy thêm áo ngoài mà lách ra đường rồi chạy một mạch mà khôn biết là đang ở đâu đến lúc gặp anh. Đúng là ơn trên giúp em cho anh là thiên sứ gíang trần cứu em.

– Anh kông dám là  Thiên Sứ đâu, em người Công giáo hở ?

– Vâng, nhà em đạo gốc, tên thánh em là Teresa, còn anh đạo gì ?

– Tên thánh anh là Marcus hay Mark.

Hoàng từ ngày sang Mỹ lo làm ăn nên vẫn độc thân vì chưa cảm thấy đã gặp người hợp tính hợp tình với mình, ngày trước anh có say mê một người con gái nhưng sau đó cô ta bỏ anh đi theo một Bác Sĩ. Hoàng phải mất một khoảng thời gian để tìm lại quân bằng tâm trí, chàng đã làm một bài thơ về tâm trạng lúc đó của mình

Từ khi nhận lấy phần thua

Từ khi nhận lấy phần thua

Tôi vào chỗ khuất, tranh đua mặc đời

Bồng bềnh tâm khảm triền khơi

Bỗng nghe tiếng gọi à ơi ngọt lừ

Đâu là thật, đâu là hư

Nhớ lần tỉnh mộng đau nhừ xác thân

Đã quên cung cách ân cần

Quên lời nói ngọt quên phần đón đưa

Tôi quen bóng tối dư thừa

Cái lòng sợ nắng ngăn ngừa bước đi

Thật ra cũng chẳng còn gì

Để cho hay nhận,

thôi thì

lặng câm.

Hai người nói chuyện rỉ rả một lúc, Hoàng chợt nhớ ra:

– Ấy chết anh phải đưa Khanh đi quần áo mùa đông nữa chứ

Lệ Khanh chần chừ:

– Thú thật với anh em không có tiền trong người, khi đi chính phủ phát cho mỗi người trong đoàn $25 đô la một ngày, nhưng chuyển cho Sứ Quán phát từng ngày. Đó là tiêu chuẩn cao chứ các anh trong Sứ Quán nghe nói cũng chỉ được thế thôi. Vã lại việc ăn uống Sứ Quán trên nguyên tắc lo nên đa phần anh chi em nghệ sĩ để dành tiền mua quà hay mang về cho gia đình. Tiền của em mấy ngày nay gom góp lại để trong ví trong phòng thay quần áo lúc lén trốn đi không mang theo được. Phải nhờ cậy anh, em ngại quá

– Em đừng ngại khi nào đi hát được 7,8 nghìn đô la một tối thì trả lại anh cũng được.

– Thế thì cho em chịu nhé anh.

– Anh đùa thôi, bây giờ ta đi nha.

Hoàng đưa Lệ Khanh vào KaDeWe viết tắt của Kaufhaus des Westens, Trung tâm Thương mại Tây (Berlin). Tiệm Bách Hóa này có lịch sử gần 100 năm từ năm 1902, có lúc đã là Thương Xá lớn nhất Châu Ậu. Thời Đức Quốc Xã nắm quyền, chính sách dân tộc siêu đẳng (Master Race) và bài trừ dân Do Thái của Adolf Hitler đưa đến việc chủ nhân gốc Do Thái mặc dù đã sinh sống mấy đời trên nước vẫn bị ngược đãi và tịch thu tài sản. Hàng triệu người Do Thái bị đưa vào trại tập trung, bị cưỡng bức lao động và đưa vào lò sát sinh, giết bằng hơi độc Zyklon B. Đây là một mối nhục cho nhiều thế hệ người Đức cấp tiến.

KaDeWe đặc biệt có 1 Hành Lang Hàng Hiệu với các thưo8ng hiệu nổi danh nhất thế giới như Bulgari, Burberry, Cartier, Céline, Chanel, Chopard, Dior, Fendi, Gucci, Hermès, Miu Miu, Montblanc, Longchamp, Louis Vuitton, Prada, Rolex, Tiffany & Co., Tod’s, Vertu, Wellendorff ,Yves Saint Laurent.

Lệ Khanh vào Thương Xá sang trọng mà ngẩn ngơ như Alice vào Cõi Nhiệm Mầu, lại vào dịp Giáng Sinh nên sự trang hoàng càng tráng lệ với cây thông cao đến 20m

giăng đầy đèn xanh đỏ cùng các quả cầu vàng bạc chiếu lung linh như ngàn sao. Hàng hóa tràn ngập, người mua sắm như thác.

Lê Khanh cứ xuýt xoa:

– Ôi sao mà hoành tráng thế anh?

– Em muốn nói là hoàng tráng, huy hoàng tráng lệ phải không?

– Bây giờ trong nước gọi là hoành tráng đó anh.

Hoàng nghĩ “Khanh nói đa phần thay vì đa số, và hoành tráng thay vì hoàng tráng, mình lạc lỏng với tiếng Việt trong nước rồi”

– Em cần áo choàng đó, em lựa đi.

– Em thích cái áo lông thú như Lara mặc trong phim Dr. Zivago.

– Bây giờ ở Đức người yêu thú vật phải đối nên các cửa hàng không bán áo lông nữa Khanh ơi. Có lần một cô tài tử bị tạt sơn vào áo lông đó, nên người ta làm áo lông giả thay cho.

– Thôi áo giả ở Đông Đức nhiều người gạ bán cho em rồi mà em không mua.

Cuối cùng Lệ Khanh lựa được một áo Versace.

Đi qua một quầy bán mỹ phẩm, cô bán hàng mời Lệ Khanh lên ghế đế trang điểm và nói với Hoàng:

– Ihre Frau ist wunderschoen, ich wuerde mich freuen, sie noch schoener zu machen.

– Sorry, we don’t speak German

– Your wife is very beautiful, I’d be glad to make her more gorgeous. You’ll see.

– Thanks!

Lệ Khanh hỏi trong khi cô khuyến mãi thoa lên mặt kem làm sạch

– Cô ấy nói gì thế anh?

– Cô nói “Vợ ông đẹp tuyệt trần và cô sẽ rất vui làm cho em đẹp hơn”

– Em thích phần đầu hơn

– Vì nói em đẹp hở

– Không phải …

– Chứ vì sao?

Hoàng nghĩ “Không lẽ Khanh thích câu Vợ ông đẹp tuyệt trần mà không phải vì đuợc khen đẹp”.

Hoàng bồi hồi nhìn ngắm một dung nhan vốn đã đẹp rạng rỡ, nay dưới bàn tay khéo léo và mỹ phẩm cao cấp càng lúc càng đẹp hơn, gương mặt dược lau sạch bụi cả ngày ngoài đường rồi thoa phấn mịn màng, đôi môi biến đổi nét nhớt nhạt vì lạnh sang một màu hồng thăm và đôi mắt, lạy Chúa tôi, dôi mắt to lại càng to hơn với shadow màu xanh nhạt và làn mi dài ra với mascara đen nhánh. Đôi mắt nhìn Hoàng long lanh, vừa quyến rũ vừa pha nét cảm phục và biết ơn làm Hoàng xao xuyến, trong người như có nghìn bươm bướm bay lượn.

Tuy là trang điểm miễn phí nhưng nhìn thấy người đẹp đi với mình bị ngộ nhận là vợ vừa được tăng phần mỹ miều qua bàn tay chuyên nghiệp người đàn ông nào mà chẳng vui và tỏ ra hào phóng . Hoàng cũng không thoái khỏi điều này, đưa tặng cô bán hàng $20.

Lệ Khanh ngắm diện mạo mình trong gương cũng vui thích vô cùng, hai  người cám ơn cô bán hàng và tiết tục cuộc mua sắm. Lệ Khanh khoác chiếc áo Versace đẹp nhìn càng duyên dáng khoác tay Hoàng đi từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Hoàng hơi ngạc nhiên tại sao Lệ Khanh ở Việt nam mà biết chọn toàn thương hiệu đắt tiền nổi tiếng thế giới, có lần Hoàng đề nghị một cái áo không có hiệu nổi tiếng thì Lệ Khanh chỉ xem lấy lệ để khỏi làm mất lòng Hoàng, nhưng Hoàng trong cái sung sướng và hãnh diện được người đẹp như hoa hậu, người mẩu hay tài tử trông cậy, khoác tay nên chẳng để ý đến giá tiền, cứa đưa thẻ Visa ra mà cà .

Ba tiếng sau hai người rời KaDeWe với một chục túi trên tay Hoàng chưa kể đồ mặc trên người của Lệ Khanh.

Trên Taxi Hoàng hỏi:

– Anh đặt phòng ớ hotel cho em rồi, mình về nghỉ đi. Hôm này đi cả ngày chắc em mệt lắm.

– Em ở một mình một phòng hở anh.

– Em đừng sợ, anh đăt phòng bên cạnh rồi.

– Em có anh bên cạnh nên chả thấy mệt hay sợ, làm anh tốn tiền em không biết lấy gì đền bù anh.

Hoàng cũng không nhớ là mình đã trả bao nhiêu tiền cho quầa áo Lệ Khanh nữa . Vào khách sạn hai người vào phòng riêng có cửa thông nhau. Hoàng vào phòng mà ngẩn ngơ như người đi lạc còn Lệ Khanh tắm xong ra mặc lại từng chiếc áo, cái quần mới mua trước tấm gương cao hai thước.

Hoàng lên giường thao thức mãi đến hai giờ sáng mới chợp mắt, bỗng nghe Lệ Khanh gõ cửa thông, Hoành hỏi qua cánh cửa

– Có gì vậy Khanh?

– Hoàng ơi em sợ, em sợ .. bóng tối

– Thì em bật đèn đầu giường

– Bật đèn thì em lại không ngủ được, Anh cho em sang, em nằm dưới sàn cũng được.

Hoàng mở cửa cho Lệ Khanh vào và nói

– Chết, sao lại để em nằm dưới sàn vậy, em nằm trên giường đi, để anh nằm dưới sàn cho.

Lệ Khanh trải cái chăn nàng mang theo

– Làm phiền anh quá

Mỗi người nằm một nơi nhưng người này lại đắp chăn người kia, mùi da thịt người lạ ngây ngất .

(Còn Tiếp)

Phạm Doanh

 

 

©T.Vấn 2017

 

Bài Mới Nhất
Search