T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

“Một chính quyền mà cố thắng chính nhân dân của nước mình thì tất sẽ sụp đổ”

99 năm

Đặc khu, luật bịt mồm, quả bóng Vin & nỗi nhục tiền 21/6

FB Trương Duy Nhất

Một tuần sục sôi những cảm xúc.

– Luật đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt (đặc khu) cuối cùng phải gác lại, sau những “làn sóng khủng khiếp” từ dư luận (chữ dùng của Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc).

Bản thông cáo đặc biệt, phát vội vã lúc 3 giờ sáng cho thấy nỗi sợ hãi có thật từ chính phủ.

Biết sợ dân, là thái độ trưởng thành đáng ghi nhận của chính phủ ông Phúc.

Nhưng sợ để lắng nghe, không nên dụng như kế hoãn binh để tiếp tục lừa dân. Vấn đề đặc khu là không cần đặc khu, stop đặc khu, chứ không phải là 99 năm hay… 10 năm, thậm chí 1 năm.

Stop đặc khu, để chứng tỏ “ý đảng lòng dân” là có thật! Đừng để những chính sách dự án kiểu “đặc khu” khiến đảng ngày càng cô độc hơn, với chính nhân dân của mình.

– Trong nước cô độc với dân. Đối ngoại, Việt Nam cũng đang vào thế tự cột nhốt mình. Ông Phúc đến Canada hôm qua, nhưng đã không có được cuộc gặp gỡ song phương với Thủ tướng Trudeau.

Khủng hoảng ngoại giao Việt – Đức qua vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh (TXT) khiến Việt Nam phải nhân nhượng thả luật sư Nguyễn Văn Đài cùng cộng sự Lê Thu Hà.

Sức ép nhân quyền, hình thành một hướng khác, sau 2 năm mờ nhạt và lơ đễnh từ chính phủ Mỹ dưới triều Trump.

Ở một diễn biến khác, rất có thể Việt Nam sẽ phải nhân nhượng trả Trịnh Xuân Thanh cho Đức.

– Luật đặc khu tạm gác. Nhưng rất có thể, luật “an ninh mạng” sẽ được thông qua. Nói như Huy Đức “người Việt rất nhạy cảm trước đe dọa mất đất, nhưng đừng quên rằng mất tự do là mất tất cả”. Dân Việt, sống phận câm nín, quen đến mức thêm một bộ luật bịt miệng khác vẫn không cảm ra sự mất tự do.

Một dự luật, thay vì bảo vệ, phòng thủ quốc gia trước nguy cơ chiến tranh mạng từ bên ngoài, lại đưa chính nhân dân mình vào tầm ngắm.

Khác với đặc khu, luật an ninh mạng không chỉ là “làn sóng khủng khiếp” trong nước, sẽ không tránh khỏi những phản ứng và sức ép từ bên ngoài. Đại sứ quán Mỹ đã chính thức tuyên bố: “Chúng tôi nhận thấy rằng dự thảo luật an ninh mạng hiện được trình trước quốc hội có thể dẫn đến những trở ngại nghiêm trọng đối với tương lai của an ninh mạng và đổi mới sáng tạo kỹ thuật số của Việt Nam, và có thể không nhất quán với các cam kết thương mại quốc tế của Việt Nam”.

– Chiếc van Wold cup, cũng chỉ được tháo vào giờ chót. 5 triệu USD được Vingroup tung ra, vào đúng thời điểm căng thẳng nhất của hai dự luật đặc khu và an ninh mạng. Không chỉ cứu dân Việt thoát cảnh cô độc trước bữa tiệc bóng đá lớn nhất hành tinh, mà còn giúp chính phủ xả “những làn sóng khủng khiếp” kia.

Có điều, các bạn cũng nên biết: Như nhiều tập đoàn khác, đằng sau sự lớn mạnh của “gã khổng lồ” Vingroup là đất đai và nỗi thống khổ của hàng triệu dân oan.

Vingroup, cũng là một trong những tập đoàn cá mập đất đã nuốt ngoạm xong gần hết những phần màu mỡ béo bở nhất tại các “đặc khu” Vân Đồn, Vân Phong, Phú Quốc.

Vì thế, câu chuyện Wold cup tức tưởi tuần qua, có vẻ không chỉ là Wold cup. Hay có phải, anh em nhà Vượng Vin đang rắp tâm đưa tất cả chúng ta vào một “cuộc bóng” khác?

– Sắp 21/6. Sự cố “đặc khu” và đoàn “phóng viên biệt phái” vội vã thăm Thẩm Quyến giữa “làn sóng khủng khiếp” từ dư luận, thêm một lần phơi lột cái “phận chó” của nghề. “Những cây bút khốn nạn”- Tôi đã hơn một lần gọi họ như thế.

Những cây bút, chỉ vài dòng status “đặc ngu” trên facebook cá nhân, đủ làm xấu hổ, ô danh cả một tòa báo tên tuổi.

– Đại án AVG và nhánh củi Tất Thành Cang nóng lại. Vụ AVG lần lữa dây dưa, ngoài những gì dư luận đồn đoán, phải chăng còn do hai thanh củi khó đốt: Phạm Nhật Vũ, Lê Nam Trà?

Cái lò ông Trọng thoắt nguội, lại chợt bùng, khó đoán củi lửa bay hướng nào.

 

Chính trị như cơm bình dân

FB Trung Bảo

Việc Chính phủ quyết định lùi thời gian trình Dự luật Đặc khu chỉ mang lại niềm vui nho nhỏ cuối tuần vì nó vẫn lơ lửng ở đó, nhưng cho thấy khi người dân tạo ra các sức ép về chính trị thì chính quyền phải lắng nghe.

Một lần nữa, kết quả này là câu trả lời đích đáng cho những ai nuôi giữ thái độ thờ ơ với chính trị. Rất may, sự ra đời của các mạng xã hội khiến thông tin lan toả với nhiều bài viết phân tích thấu đáo, đa khía cạnh, mà báo Nhà nước không thể hoặc không dám đăng tải. Thông tin cung cấp cho con người nhiều lựa chọn tri thức và đưa đến các quyết định phản ứng của cộng đồng. Điều này được mình chứng khi chính ông Thủ tướng thừa nhận họ gặp một “làn sóng khủng khiếp”.

Rất rõ ràng, nhiều người đang là công nhân viên nhà nước, thậm chí đang khoác quân – cảnh phục, cũng lên tiếng phản đối về dự luật Đặc khu. Một cách gay gắt họ gọi đó là “bán nước”. Trước làn sóng rục rịch biểu tình, như mọi khi các Bí thư Đoàn trường tung ngay các văn bản cảnh báo “thế lực thì địch lợi dụng tung tin”. Ăn lương như các anh/chị này thì kể cũng dễ, văn bản chỉ cần thay tiêu đề và ngày tháng, nội dung giữ nguyên.

Thế nhưng, vẫn có những người như ca sĩ Duy Mạnh, tuyên bố giới nghệ sĩ không nên dính dáng đến chính trị và khẳng định nếu Tàu trả tiền thì anh ta sẵn sàng lên sân khấu “vừa ỉa vừa hát”. Không có gì đáng phải cười chê anh ca sĩ này và nhiều người khác nữa khi bày tỏ công khai rằng họ “không quan tâm đến chính trị”, coi chính trị như một điều gì nhơ nhớp. Họ là sản phẩm của một hệ thống giáo dục ngu dân và của một hệ thống chính trị luôn thiếu minh bạch, sòng phẳng với người dân. Họ và gia đình xứng đáng hưởng những thứ như học phí – viện phí tăng, đường sá ngập lụt, tham nhũng lan tràn… bởi họ đâu quan tâm tới chính trị thì họ đâu được quyền lên tiếng đối với các hậu quả do nền chính trị ấy mang lại.

Chính trị thật ra là dĩa cơm bình dân. Nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Chính trị quyết định giá cơm bình dân bạn ăn và cũng như dĩa cơm bình dân, ai ăn cũng được. Tham gia có ý kiến với các vấn đề chính trị là một quyền con người được chính chế độ này công nhận trong nhiều văn bản ký kết với quốc tế. Không có gì là phạm pháp khi người ta lên tiếng về chính trị mà ngược lại nó giúp cho xã hội vận hành tốt hơn.

Từ bỏ quyền tham gia chính trị là từ bỏ một biểu hiện mà chỉ loài người văn minh mới có. Khi những thành viên trong bầy người vượn cúi đầu tuân phục con vượn đầu đàn và làm theo các mệnh lệnh mà không có bất kỳ sự phản kháng nào, đó mới là thái độ “không quan tâm tới chính trị”, mặc dù bầy vượn người đó thật ra đang tham gia chính trị một cách vô thức.

Chính trị là tất cả mọi thứ. Không thể nào từ bỏ không quan tâm đến chính trị, trừ khi rời bỏ xã hội loài người, hoặc đi làm… Tuyên giáo.

 

FB Nguyễn Ngọc Chu

KHÔNG 99 NĂM. KHÔNG 70 NĂM. KHÔNG ĐẶC KHU. ĐỪNG TẠO CƠ HỘI CHO KẺ THÙ XÂM CHIẾM ĐẤT ĐAI CỦA TỔ TIÊN MỘT CÁCH HỢP PHÁP

  1. ÁT CHỦ BÀI ĐÃ BỊ LẬT TẨY

Đến bây giờ thì át chủ bài đã bị lật tẩy. Không chỉ những người quan tâm đến luật đặc khu, mà cả đất nước đều rõ tỏ, là đặc khu Vân Đồn nhắm vào Trung Quốc.

Dự thảo luật đặc khu, Điều 54, khoản 4, đã được cộng đồng mạng “phổ cập”:
“Công dân của nước láng giềng có chung đường biên giới với Việt Nam tại tỉnh Quảng Ninh sử dụng giấy thông hành hợp lệ nhập cảnh vào đặc khu Vân Đồn với mục đích du lịch được miễn thị thực với thời hạn xác định; trường hợp có nhu cầu đến các địa điểm khác của tỉnh Quảng Ninh để du lịch thì làm thủ tục thông qua doanh nghiệp lữ hành quốc tế của Việt Nam.”

Người Trung Quốc được ưu ái đặc biệt ở đặc khu Vân Đồn, được ghi rõ rành rành trong luật đầu tư. Vân Đồn là dành đặc biệt cho người Trung Quốc.

Với điều khoản này, 1 tỷ 414 triệu 688 ngàn 453 người Trung Quốc, (theo số liệu mới nhất từ Liên Hợp quốc ngày 07/06/2018), chỉ cần chứng minh thư mà không cần hộ chiếu, sẽ được tự do ra vào Vân Đồn tùy thích!

Thế còn 96 triệu 429 ngàn 667 người Việt Nam (cũng thống kê của Liên Hợp Quốc ngày 07/06/2018) có được tự do ra vào Thâm Khuyến bằng chứng minh thư không? Không!

Mở đặc khu để thêm bị thấp hèn thì mở làm gì!

  1. KHÔNG CHÍNH DANH

Đường đường là luật đầu tư của một quốc gia sao còn dấu diếm sự thật. Rõ ràng người dự thảo luật đã cố tình dấu hai từ Trung Quốc để che mắt nhân dân. Nhưng sao cả gần 500 vị ĐBQH đã thảo luận luật đặc khu hôm 23/5/2018 mà không thấy ai chỉ thẳng ra điều này? Cầm quyền mà dấu dân là không chính danh.

Bới thế, Quốc Hội phải trừng trị những kẻ đã cố ý đẩy Quốc Hội vào tình cảnh không chính danh.

III. THÂM KHUYẾN, ĐẶNG TIỂU BÌNH VÀ CON TÌ HƯU

Thâm Khuyến là một đặc khu cũ rích không đáng để học. Nếu muốn học thì gần có Singapore, xa hơn là Nhật, xa nữa là Đức, Mỹ. Trên thế gian này thiếu gì nơi học mà phải học Thâm Khuyến.

Nhưng Bộ KH và ĐT lại lấy tiền thuế của dân để đưa đoàn nhà báo đi thăm quan Thâm Khuyến, nhằm cổ súy cho mở đặc khu kiểu Thâm Khuyến, đi ngược lại lòng dân, làm một điều lãng phí có tội, nên phải nói đôi điều.

  1. Về tính thời sự, đặc khu Thâm Khuyến mở ra khi Trung Quốc còn đóng cửa với thế giới bên ngoài, vào thập niên 1980, nhưng Việt Nam cũng đã mở cửa hơn 30 năm, từ cuối thập niên 1980, đã tiếp xúc với các nền kinh tế tiên tiến nhất như như Nhật, Mỹ, châu Âu, hơn hẳn Thâm Khuyến rồi, nên Thâm Khuyến không có gì mới lạ với Việt Nam nữa. Tính thời sự của Thâm Khuyến đối với Việt Nam bằng 0.
  2. Đặng Tiểu Bình không đặt đặc khu ở Thượng Hải, Đại Liên hay một nơi nào khác mà ở Thâm Khuyến vì Thâm Khuyến cạnh Hồng Kông, để đón lõng dòng đầu tư từ Hồng Kông, do các nhà tư bản Hồng Kông đối phó với việc Hồng Kông sẽ nhập vào Trung Quốc năm 1997. Thâm Khuyến phát triển là nhờ chủ yếu từ đầu tư của người Hoa Hồng Kông.
  3. Cho nên sau Thâm Khuyến, đặc khu Chu Hải ở gần đó không thành công. Vì dòng đầu tư chính từ Hồng Kông đã đổ vào Thâm Khuyến.
  4. Tại sao lại Thâm Khuyến? Là vì con Tì Hưu.

Tì Hưu là con vật ăn vào mà không ỉa đái ra. Thần thoại Hy lạp có bao nhiêu con quái vật mình người đầu thú hay ngược lại, nhưng không có con nào quái đản như con Tì Hưu.

Con Tì Hưu là lòng tham vô độ, đi ngược với tuần hoàn tự nhiên. Chỉ có lòng tham và tính nghịch tặc vô độ mới nghĩ ra được con Tì Hưu. Con tì Hưu là sản phẩm của người Tàu.

Cũng chỉ có Đặng Tiểu Bình, kẻ có lòng tham vô độ và nghịch tặc tày trời, nên mới mở đặc khu ở Thâm Khuyến, đón dòng tiền từ Hồng Kông, không cho chảy ra khỏi Trung Hoa. Đặng Tiểu Bình là một đại Tì Hưu.

  1. Bởi thế, bất cứ ai trong Chính Phủ và Quốc Hội, trước khi nghĩ rằng mình có tài khống chế được Trung Quốc khi mở ra đặc khu Vân Đồn, thì hãy tự hỏi rằng có đủ trí tuệ để nghĩ ra được con Tì Hưu quái đản hay không. Nếu không đủ trí tuệ để nghĩ ra được con Tì Hưu, thì đừng mở đặc khu Vân Đồn, vì không cản trở được Trung Quốc thâu tóm.
  2. TRUNG QUỐC SẼ THÂU TÓM ĐẶC KHU VÂN ĐỒN NHƯ THẾ NÀO?

Trung Quốc có muôn ngàn mưu kế để thâu tóm Vân Đồn mà Việt Nam không có cách nào ngăn chặn được. Mở đặc khu Vân Đồn là giúp cho Trung Quốc thâu tóm Vân Đồn một cách hợp pháp. Đơn giản bởi Trung Quốc có rất nhiều tiền, lòng tham không giới hạn, nhẫn tâm, thâm độc.

Trung Quốc không chỉ thâu tóm Vân Đồn mà còn thâu tóm các tập đoàn lớn của Việt Nam khi cổ phần hóa. Đã cổ phần hóa thì không thể cưỡng lại được đấu giá. Mà đấu giá thì kẻ nhiều tiền sẽ thâu tóm. Sabeco là một thí dụ điển hình.

Đừng nghĩ rằng tỷ phú gốc Hoa quốc tịch Thái thâu tóm Sabeco không dính dáng đến Trung quốc. Nếu quả thực chưa dính dáng thì biến thành của Trung Quốc cũng không khó gì.

VTV vào phút chỏt hôm nay đã mua bản quyền world cup từ Infront Sports & Media với giá trên dưới chừng 10 triệu usd. Nhưng ít người nhớ rằng năm 2015 Tập đoàn Đại Liên Vạn Đạt của Trung Quốc đã chi khoảng 1,1 tỉ USD để sở hữu Infront Sports & Media. Sống động hơn, hãy nhớ lại hàng không mẫu hạm Liêu Ninh của Trung Quốc.

Hàng không mẫu hạm Varyag của Liên Xô vì không có tiền và do Liên Xô tan rã mà nằm phơi sương gió ở cảng Ôdexa. Một tỷ phú Hồng Kông thấy “lãng phí”nên xin được mua về làm sàn nhảy trên cảng với giá 2 triệu USD. Điều kiện là động cơ cùng các thiết bị điện tử, kỹ thuật quân sự trên tàu phải được dỡ bỏ thì mới được bán. Nhưng đồng tiền đã đưa đường chỉ lối để cuối cùng hàng không mẫu hạm Varyag được chia gói chuyển về Hồng Kông nguyên vẹn. Ít năm sau thì tự nhiên nó“tàng hình thành Liêu Ninh”.

Trung Quốc đã có một thương vụ xiếc ngoạn mục, tốn dăm triệu USD mà có được chiếc hàng không mẫu hạm đáng giá nhiều trăm triệu đô la. Hơn cả là sở hữu công nghệ hàng không mẫu hạm. Rút ngắn cả chục năm trong cuộc chạy đua hàng không mẫu hạm với Nga và Mỹ.

Trung Quốc sẽ thâu tóm Vân Đồn trực tiếp, hay qua bàn tay người khác, lúc này hay dăm mười năm sau. Dưới vỏ bọc của các nhà đầu tư phương Tây, Hoa Kiều các nước, và mua lại các đại gia Việt Nam đang hối hả đầu tư tại Vân Đồn để kiếm lời. Vì mục tiêu quân sự, lãnh thổ và bành trướng, Trung Quốc không đếm xỉa đến giá cả. Còn kẻ đã đi làm giàu thì không thể cưỡng lại những núi tiền.

Khi trở thành đặc khu, chuyện thâu tóm Vân Đồn đối với Trung Quốc “dễ như trở bàn tay”. Đừng mơ hồ là chúng ta có chủ quyền.

Chúng ta có chủ quyền, thế mà ở Đà Nẵng người Trung Quốc xây phố Tàu, người Trung Quốc mua đất rầm rầm, nhưng ông BT Bộ TN &MT trả lời trước QH là không thấy, và còn ngồi chờ người đến báo!

Chúng ta có chủ quyền, không có từ nào nói đến Trung Quốc, mà Trung Quốc thắng thầu khắp mọi nơi.

Chúng ta có chủ quyền, nhưng đến ông bộ trưởng “thét ra lửa” Đinh La Thăng cũng phải ngậm đắng nuốt cay, không đuổi được nhà thầu Trung Quốc.

Huống hồ chi là mở đặc khu, với chỉ định mở cửa đích danh cho người Trung Quốc, thì chủ quyền đặc khu chỉ còn là cái bóng bóng.

Có người phản bác tại sao lại chia rẽ với Trung Quốc. Chúng ta không chia rẽ với nhân dân Trung Quốc, mà là chống lại kẻ cầm quyền độc tài ở Trung Quốc có dã tâm thôn tính nước ta, đang ăn cướp biển đảo của ta, ngày đêm xua đuổi đâm chìm thuyền đánh cá của ngư dân nước ta, không cho chúng ta khai thác đầu khí ngay chính trong vùng đặc quyền kinh tế của mình.

  1. VÂN ĐỒN HỨNG CÁI GÌ?

Những người cổ súy cho đặc khu đang vẽ ra những nguồn thu khổng lồ nhiều chục tỷ đô la. Trong lúc đó thì ngân sách đang thâm hụt phải đảo nợ, nên Chính phủ và Quốc hội khó mà cưỡng lại chiếc bánh vẽ lợi nhuận đặc khu.

Trên thực tế thì sẽ rất khác xa. Nguồn thu sẽ không như bản vẽ. Ở Vân Đồn sẽ không có hy vọng đón dòng đầu tư công nghệ cao. Thay vào đó là cơn sốt bất động sản. Tiếp đến là sòng bạc và phố đèn đỏ. Cùng với dòng khách du lịch là những tệ nạn xã hội.

Trung Quốc có nhiều điều kinh khủng. Nhưng không phải ở nền công nghiệp 4.0 mà một số lãnh đạo Việt Nam hay dùng, cũng như những kẻ sính từ khác là cửa miệng. Những người bảo vệ Trung Quốc vì đặc khu, hãy chỉ ra những sáng chế cách mạng bước ngoặt nào của Trung Quốc đi trước Mỹ, Nga, Đức, Nhật? Chưa bao giờ. Hiện thời Trung Quốc còn đi sau. Trung Quốc chỉ là kẻ nhái công nghệ siêu hạng.

Ngạn ngữ Việt Nam có câu “thầy nào trò nấy”. Chẳng hạn như trong bóng đá, có những ông thầy không dạy về kỹ thuật, mà chỉ dạy tiểu xảo chèn kéo đánh nguội đối thủ. Đi theo Trung Quốc là học làm hàng nhái, là làm đồ giả, là học tiểu xảo.

Cho nên nếu ai đó nghĩ rằng, mở đặc khu Vân Đồn để học công nghệ tân tiến của Trung Quốc thì thật nhầm to. Đừng cao giọng về “phượng hoàng”.

Sau những nguy hiểm về quân sự và lãnh thổ, điều đáng lo ngại mà Vân Đồn phải hứng chịu là những băng nhóm tội phạm từ Trung Quốc tràn sang tìm nơi trú ẩn, hành nghề, lừa đảo. Một cơ chế vào ra tự do cho người Trung Quốc là tấm thẻ xanh cho những kẻ tội phạm trốn tránh. Trung Quốc là nước ngầm khuyến khích tội phạm di cư ra nước ngoài.

Có người mong rằng mở đặc khu thì có các cường quốc đến làm rào cản Trung Quốc. Lại là một giấc mơ tự sướng. Quan hệ với các cường quốc nằm ở tầng khác. Không phải ở những mưu nhỏ này. Hơn thế nữa Trung Quốc là nghệ nhân của phép “nhân kế nó dùng kế mình”.

  1. DỨT KHOÁT KHÔNG CẦN ĐẶC KHU

Chìa khoá không nằm ở đặc khu. Thí điểm thể chế đặc khu không giải quyết được vấn đề cốt lõi. Muốn giải quyết vấn đề cốt lõi thì cả nước phải là một đặc khu với một cơ chế mới.

Cả chục khu công nghiệp, trong đó có Dung Quất, Chu Lai , đã thất bại thảm hại. Khu công nghệ cao Láng – Hoà Lạc chưa thành công sau đã hai chục năm. Số phận ba đặc khu mới rồi cũng sẽ như vậy.

Mở đặc khu là lợi ích nhóm. Những kẻ bảo vệ lợi ích nhóm đang thúc đẩy thông qua luật đặc khu bằng mọi giá. Vì đồng tiền chúng bất chấp an nguy của Tổ Quốc.

Con đại bàng đã nhìn thấy mồi ở khoảng cách 3 km từ trời xanh, mà con thỏ thì chỉ đang nhìn thấy bụi cỏ trước mắt. Không phải vẽ ra tai hoạ, mà phải nhìn thấy trước được tại hoạ.

Sự khác biệt mang tính nguyên tắc giữa Thâm Khuyến và Vân Đồn nằm ở chỗ , Thâm Khuyến là Trung Quốc mở đặc khu cho người Trung Quốc, còn Vân Đồn là Việt Nam mở đặc khu cho người Tàu.

Nạn kiều năm 1976-1978 đã là một trong những nguyên do cơ bản để tên giặc già Đặng Tiểu Bình xua quân đánh chiếm nước ta ròng rã 10 năm trời. Nạn kiều cũng là nguyên do mà nhân dân Ucraina hiện đang hứng chịu cuộc nội chiến đau thương phân chia đất nước.

Dân tộc Việt Nam không cần đặc khu. Không phải đầu tư nước ngoài, mà con người và cơ chế mới quyết định sức bật của đất nước. An nguy của Tổ Quốc là tối thượng. Lợi ích nhóm không có nghĩa gì trước vận mệnh của Dân Tộc.

Không 99 năm. Không 70 năm. Không đặc khu. Hãy ngừng luật đặc khu. Đừng tạo cơ hội cho kẻ thù xâm chiếm đất đai của Tổ Tiên một cách hợp pháp.

Đừng nghĩ rằng bỏ đặc khu là phải chịu thua dân. Một chính quyền mà cố thắng chính nhân dân của nước mình thì tất sẽ sụp đổ.

 

Bài Mới Nhất
Search