T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Thư gửi những người Việt hâm mộ Trump

(Nguồn: Báo Tiếng Dân)

Tác giả: Hồ Vĩnh Long

Dịch giả: Trúc Lam

Tôi đọc một số bài bình luận về Trump trên các diễn đàn tiếng Việt, chủ yếu từ Facebook. Một điều làm tôi quay mặt đi trong những ngày này là, có rất nhiều người hâm mộ Trump cuồng nhiệt, cả trong và ngoài nước.

Thật tình mà nói, đôi khi tôi gãi đầu khi đọc những điều mà đồng bào Việt Nam ca ngợi Trump. Chuyện làm cho tôi ngày càng rối rắm từ những người hâm mộ Trump, đó là chẳng hiểu bằng cách nào mà họ nghĩ rằng Trump yêu Việt Nam và ghét Trung Quốc, kẻ thù muôn thuở của chúng ta.

Ở đất nước công an trị như Việt Nam, nơi thông tin bị kiểm soát bởi chính phủ cộng sản, người dân có thể dựa vào thông tin từ các nguồn tuyên truyền, gồm tin đồn và tin giả, nhưng vì sao rất nhiều người Việt sống ở Mỹ và phương Tây lại phát rồ vì Trump, mặc dù có nhiều thông tin liên quan được cung cấp?

Tại sao các bạn không thèm bận tâm, kiểm tra sự thật (fact-check) trước khi tin vào điều gì đó? Một điều có thể giải thích rằng, có lẽ sự căm thù đối với kẻ bắt nạt Trung Cộng đã làm cho các bạn mù quáng. Các bạn cổ vũ Trump vì những gì ông ta đang làm trong cuộc chiến thương mại với Trung Quốc. Nhưng chính bản thân Trump, và sự ảnh hưởng của những chính sách và nhân cách của ông ta đối với các giá trị nền tảng ra sao? Các bạn có bận tâm không khi biết những điều này?

Yêu Trump hay ghét Trump, câu hỏi này đã là một cuộc tranh luận ở khắp mọi nơi, trong phòng nghỉ giải lao của công ty, trong quán cà phê, trên bàn ăn tối. Phải thừa nhận rằng, chính tôi cũng có một vài người bạn từ những ngày đầu của cuộc sống tị nạn [của họ] đã hủy kết bạn với tôi vì điều đó. Đối với tôi, Trump là một kẻ gây chia rẽ, một kẻ bắt nạt thất học, một kẻ phân biệt chủng tộc từ cốt lõi, một kẻ phân biệt giới tính, một kẻ nói dối bệnh hoạn. Trên hết, Trump là một kẻ lừa đảo.

Trùm Lừa đảo  

Không còn nghi ngờ gì nữa, Trump là một kẻ lừa đảo. Một trong những vụ lừa đảo lớn nhất của Trump là thu hút gần 63 triệu người Mỹ bỏ phiếu cho ông ta trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2016, chủ yếu ở các tiểu bang thuộc khu vực trung tâm vành đai (Rust-Belt và Trung – Tây (Mid-West) của nước Mỹ, bằng cách hứa sẽ đưa công việc từ nước ngoài (chủ yếu là Trung Quốc) về cho họ. Cho đến nay, sau hơn 2 năm rưỡi làm tổng thống, không có công việc nào trở lại.

Ông ta đã lừa đảo những người bị mắc bẫy vụ trường Đại học Trump lừa của ông ta (thật ra đó không phải là một trường đại học mà là một chuỗi cơ sở hội thảo kiếm lợi, giảng dạy các khóa học về bất động sản). Vì điều này, ông ta đã bị tòa án New York phạt 25 triệu đô la và cái gọi là “trường Đại học” của ông ta đã bị buộc phải đóng cửa.

Tiếc thay, ông ta đã lừa được những người Việt Nam ngây thơ, không có đủ thông tin, khi họ tin rằng ông ta có thể hủy hoại Trung Quốc về mặt kinh tế giúp họ. Có thể nói rằng, nếu Trump có được một thỏa thuận tốt hơn với Trung Quốc, ông ta sẵn sàng để cho Trung Quốc lấy Bãi Tư Chính thuộc sở hữu của Việt Nam, thậm chí lấy luôn cả nướcViệt Nam.

Trùm nói dối

Rõ ràng, Trump là một kẻ nói dối bệnh hoạn. Trump không biết xấu hổ khi nói dối ít nhất vài lần một ngày. Trong khoảng thời gian 928 ngày làm tổng thống, ông ta đã nối dối hoặc nói những điều gây ngộ nhận tới 12.019 lần (tức trung bình 12,95 lần/ ngày).

Trùm ghét phụ nữ

Trump chắc chắn là một người phân biệt giới tính. Có rất nhiều ví dụ về cách Trump đối xử tệ hại với phụ nữ trước và trong nhiệm kỳ tổng thống dính với gái khiêu dâm của ông ta, từ việc gọi tên, xúc phạm các phóng viên nữ và các nữ dân biểu, nghị sĩ, những người không đồng ý với ông ta. Phụ nữ, đối với ông ta không khác gì những món đồ và đồ chơi tình dục mà ông ta có thể chơi cùng. Những người có con gái xinh đẹp không nên để con gái một mình với Trump trong một phòng riêng. Những sự thật như thế này đều có sẵn, bạn nên tự kiểm chứng.

Trùm phân biệt chủng tộc

Đúng vậy, 63 triệu người Mỹ đã đưa Trump vào Nhà Trắng, chủ yếu là tầng lớp lao động, những người da trắng ít học từ các tiểu bang Trung-Tây, những người đã bị phớt lờ, bị lãng quên và bị bỏ lại trong thời kỳ bùng nổ kinh tế toàn cầu hóa thời chính quyền Clinton, Bush và Obama, nơi các nhà máy được chuyển ra nước ngoài, với chi phí lao động thấp, chủ yếu là Trung Quốc (đây là cách Hoa Kỳ và phương Tây giúp làm cho Trung Quốc từ một nước cộng sản nghèo nàn, thành một cường quốc ngày nay, để có thể đe dọa tất cả mọi người trên sân khấu thế giới, thậm chí cả chú Sam). Những người này là những người hâm mộ trung thành của Trump, sẵn sàng khoái trá các hành vi phân biệt chủng tộc của ông ta.

Lời khuyên của tôi dành cho đồng bào Việt Nam, đặc biệt là những người hâm mộ Trump ở Mỹ, làm ơn quan sát sau lưng của các bạn, khi các bạn ra ngoài đường và tránh xa các cuộc tập họp toàn những người da trắng của Trump. Họ có thể không cần biết ngay cả khi bạn là một người hâm mộ Trump.

Từ phong trào Birtherism (tuyên bố tổng thống Obama, tổng thống da đen đầu tiên, không được sinh ra ở Mỹ, nên không đủ tư cách làm Tổng Tư lệnh) cho đến các tweet phân biệt chủng tộc (gần đây đã nói bốn nữ dân biểu da màu của Mỹ trở về quê hương của họ, ngay cả khi ba trong số bốn người đó đã được sinh ra ở Mỹ và người kia đã nhập quốc tịch), lịch sử căng thẳng trong việc phân biệt chủng tộc của Trump sẽ khó được chữa lành.

Dưới thời chính quyền Trump, những kẻ thượng tôn sắc tộc da trắng, băng đảng KKK đang được khích lệ. Bạo lực và các vụ xả súng hàng loạt nhắm vào người da màu đang gia tăng, so với các chính quyền trước đây.

Câu hỏi của tôi là, các bạn nghĩ Trump sẽ nghĩ về các bạn như thế nào khi ông ta gọi những người châu Phi đến từ các nước “hố phân”, gọi những người Mexico là những kẻ hiếp dâm, chế giễu giọng nói tiếng Anh của Tổng thống Nam Hàn Moon Jae-in và Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe?

Trùm trốn quân dịch

Trong khi to mồm về các cuộc chiến tranh và các kiến thức về chiến thuật chiến tranh, thế nhưng Trumps là một người trốn tránh khi đăng ký đi quân dịch. Bản thân Trump đã trốn lính 5 lần trong cuộc chiến Việt Nam, trong khi đó lại xúc phạm Thượng nghị sĩ John McCain, là một anh hùng chiến tranh khi ông McCain lái máy bay hải quân bị bắn hạ và bị Bắc Việt bắt sống trong cuộc chiến. Tất cả các tướng lãnh trong nội các của Trump, hoặc từ chức, hoặc bị sa thải vì họ không thể chịu được ông Trùm trốn quân dịch.

Trùm chia rẽ

Với Trump, không có gì là miễn phí ngoại trừ cho bản thân và gia đình kinh doanh của ông ta. Những chuyến đi giải trí của Trump và gia đình, đến các sân golf của ông ta, khiến người dân Mỹ phải trả hàng trăm triệu Mỹ kim bằng tiền thuế. Thay vì đoàn kết các nhóm người khác nhau từ cả hai đảng, sau những căng thẳng trong chiến dịch bầu cử, như những người tiền nhiệm đã làm, Trump thích dùng nhóm này đấu với nhóm khác: Những người da trắng đấu với người da màu (da đen, nâu, vàng); những người sinh ra ở Mỹ đấu với những người nhập cư, mặc dù vợ cũ và vợ hiện tại của ông ta là người nhập cư; Đảng Cộng hòa trở thành đảng đồng ý với các điều của Trump (Yes Trump party) và Đảng Dân chủ trở thành đảng ăn hại.

Là một nhà độc tài khao khát muốn trở thành một người đặc biệt, Trump không giấu giếm sự ngưỡng mộ đối với cựu KGB của Nga là Putin, Hoàng đế đỏ Tập Cận Bình và “tình yêu” của ông ta dành cho lãnh đạo tàn nhẫn Kim Jung-un, trong khi Trump tấn công các đồng minh của Liên minh châu Âu bất cứ khi nào ông ta có dịp. Đây là cách của Trump, đối xử với các đồng minh như kẻ thù và kẻ thù như đồng minh. Không còn nghi ngờ gì nữa, dưới thời Trump, nước Mỹ không còn là ngọn hải đăng của hy vọng cho những người tuyệt vọng, nghèo khổ, bị áp bức và đáng buồn thay, nó trở thành trò cười cho mọi người trên khắp thế giới.

Trong khi tôi đang viết bài này, thị trường chứng khoán Mỹ và các nơi trên thế giới đang chìm xuống vì ngón tay ngứa ngáy của ông ta tweet. Chỉ riêng chỉ số Dow Jones đã mất hơn 2.000 điểm trong 3 tuần qua và con số này đã mất hơn một ngàn tỷ đô la của các nhà đầu tư, cũng như của những người sắp nghỉ hưu.

Một lần nữa, những điều trên là sự thật (fact), không phải hư cấu. Các thông tin liên quan có sẵn ngoài đó. Hãy đi kiểm tra và tìm sự thật (fact-check) cho chính mình.

Tôi đoán rằng, tôi có thể nhận được một số bình luận từ một số bạn, tương tự như lời của Trump: “Ê, nếu mày không thích, hãy trở về nơi mà mày đã đến!” Điều này chẳng làm tôi ngạc nhiên khi những câu nói ấy đến từ đồng bào của tôi.

____

Bài viết của tác giả Hồ Vĩnh Long, một người Mỹ gốc Việt, có hơn 30 năm sinh sống và làm việc ở Mỹ. Bài được gửi tới bằng tiếng Anh và đã được Tiếng Dân dịch sang tiếng Việt.

 

Ngụy biện về độc tài của Trump luận viên

Mai V. Phạm

30-8-2019

Có lẽ Việt Nam là một trong những dân tộc luôn bị cai trị bởi các nhà nước độc tài chuyên chế từ lúc hình thành cho đến nay. Trừ khoảng 10 năm 1963 – 1973 tại miền Nam được đánh giá là có dân chủ, lịch sử Việt Nam chỉ gắn liền với các triều đại phong kiến và độc tài cộng sản. Thêm vào đó là di sản hơn 2000 năm của Khổng giáo, đã khiến tính chuyên chế và tâm lý tôn sùng lãnh tụ thấm sâu vào ADN của phần đông người Việt.

Chính cụ Phan Châu Trinh đã chỉ ra: “Chẳng những vua quan chuyên chế, họ lại còn kéo cả kẻ làm cha kẻ làm chồng vào cái cạm độc ác ấy nữa. Khi còn ở trong gia đình thở cái không khí chuyên chế của gia đình, khi đến trường học thở cái không khí chuyên chế trong trường học, thì làm sao khi bước ra ngoài xã hội khỏi quen tính nô lệ chịu luồn cúi người? Cái tính nô lệ của người mình ngày nay chính là mang từ lúc trong gia đình chuyên chế mà ra vậy”. 

Trong một bài viết mới đây, tôi lên án những thay đổi có tính chuyên chế đang xảy ra ở Mỹ dưới thời Trump. Như thường lệ, một số ‘Trump luận viên’ bất chấp sự thật và lý lẽ để bạo biện cho các sai trái và vô đạo đức của Trump. Một trong những lập luận mà họ dùng để bênh vực Trump là “người Mỹ cần độc tài như Trump để nước Mỹ vĩ đại trở lại” và lấy Park Chung Hee, Tưởng Giới Thạch là ví dụ của “thắng lợi”.

Bạn đọc nào nắm rõ lịch sử thì sẽ dễ dàng nhận ra lập luận trên không chỉ là ngụy biện, mà còn thể hiện sự thiếu hiểu biết nghiêm trọng, đặc biệt về lịch sử.

1. Độc tài là kẻ thù của chính trị và dân chủ

Người có tính cách chuyên quyền có thể thành công trong lĩnh vực kinh doanh nếu họ có tài, đức thực sự. Tuy nhiên, trong chính trị, lãnh đạo độc tài luôn xem mình như ‘Thượng đế’, xem quốc dân ngu dốt, và các ý kiến trái chiều là ‘phạm thượng’, để tự quyết định mọi vấn đề. Đảng Cộng sản Việt Nam là hiện thân của độc tài chuyên chế, bởi chúng xem nhân dân ngu dốt, không đủ khả năng và xứng đáng để tham gia vào bộ máy nhà nước.

Bản chất của chính trị gia độc tài là kiêu căng bệnh hoạn. Cách thức hoạt động của họ như một cái tát mạnh vào ý nghĩa cao đẹp của chính trị: Đó là chung tay, cùng nhau giải quyết các vấn đề của xã hội. Lịch sử thế giới cũng chứng minh các nhà độc tài là mối nguy hại với nền dân chủ tự do.

– Dân chủ là chống lại sự tập trung quyền lực của cá nhân hoặc tập thể (chính quyền trung ương), đồng thời phân quyền và tản quyền đến các đại diện được cử tri bầu chọn ở chính quyền địa phương. Ngược lại, lãnh đạo độc tài thâu tóm mọi quyền lực, bất chấp ý kiến của đại đa số.

– Công dân ở các nước dân chủ không chỉ có quyền, mà còn có trách nhiệm tham gia vào các hoạt động chính trị để bảo vệ nhân quyền tự do của chính họ. Ngược lại, lãnh đạo độc tài ngăn cản sự tham gia và đóng góp thiện chí của công dân để duy trì quyền lực.

– Dân chủ tôn trọng tự do báo chí, đề cao tự do và minh bạch thông tin. Ngược lại, lãnh đạo độc tài tìm mọi cách kiểm soát thông tin ngăn cản báo chí, để tuyên truyền và mị dân.

Một khi đã nắm được quyền lực, các nhà độc tài sẽ kêu gọi thân tín đứng về phía họ chống lại nhân dân nhằm duy trì quyền lực. Ví dụ điển hình là Park Chung Hee. Năm 1979, Kim Jae-kyu, người đứng đầu Cơ quan Tình báo Trung ương Hàn Quốc (KCIA) đã dùng súng, giết chết Park Chung Hee. Nguyên nhân là do ông Kim tức giận khi Park Chung Hee ra lệnh phải thẳng tay đàn áp các cuộc biểu tình, “ngay cả khi phải trả giá bằng 30.000 sinh mạng”.

Trong buổi gặp gỡ với ông Kim, Park Chung Hee chỉ trích KCIA vì không dứt khoát đàn áp các cuộc biểu tình ở vùng Cholla. Ông Kim nói rằng, nếu thực hiện các cuộc đàn áp, sẽ có ít nhất 3.000 người phải thiệt mạng. Ông Park nói rằng, ông không quan tâm và nhấn mạnh KCIA phải tuân lệnh dù cho phải sát hại “tới 30.000 sinh mạng”.

Đặc điểm chung của các nhà độc tài là sẵn sàng tàn sát dã man tiếng nói bất đồng để duy trì quyền lực. Adoft Hitler, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Joseph Statin, Fidel Castro, triều đại nhà họ Kim… đã sát hại hàng triệu người dân vô tội chỉ vì họ dám bày tỏ thái độ không ưa thích chúng.

Nước Mỹ hùng mạnh và phát triển như ngày nay là nhờ vào nhiều yếu tố. Nhưng quan trọng nhất chính là nhờ sự kết hợp của đội ngũ trí thức tài, đức đã xây dựng nước Mỹ dựa trên thể chế dân chủ, kết hợp với các giá trị cao đẹp của nhân quyền, bình đẳng, bao dung và hợp tác. Nói cách khác, nền dân chủ Mỹ phát triển không phải nhờ vào một cá nhân riêng lẽ, mà nhờ sự kết hợp của nhiều cá nhân tài năng và đức độ, quyết tâm xây dựng dân chủ. Quan trọng hơn, nhờ sự đấu tranh không mệt mỏi của hàng triệu thường dân và các tổ chức dân sự, đòi quyền công dân trong thập niên 1960s nên Đạo luật Dân quyền mới ra đời, đánh dấu bước ngoặt dân chủ vĩ đại trong lịch sử nước Mỹ.

Cho rằng “người Mỹ cần độc tài như Trump để nước Mỹ vĩ đại trở lại” chỉ có thể thiếu hiểu biết về lịch sử lẫn chính trị. Đa số cử tri không bỏ phiếu cho Trump. Nền dân chủ Mỹ chống lại những lãnh đạo độc tài như Trump, thể hiện rất rõ qua Hiến pháp, cụ thể nguyên tắc “tam quyền phân lập”. Thêm nữa, lập luận trên là một sỉ nhục với đại đa số dân Mỹ, cơ quan Lập pháp và Tư pháp vì cho rằng họ quá ngu dốt để “cùng nhau” giải quyết các vấn đề của quốc gia và chỉ có Trump mới có khả năng đó.

Nước Mỹ không tuyệt hảo trước thời Trump, nhưng nếu nói “Trump giúp Mỹ vĩ đại” là chà đạp trắng trợn lẽ phải và sự thật. Theo thăm dò mới nhất của tổ chức uy tín Gallup, vai trò lãnh đạo toàn cầu và uy tín của nước Mỹ ngày càng suy giảm nghiêm trọng dưới thời Trump. Năm cuối nhiệm kỳ Tổng thống của Obama, tỉ lệ ủng hộ Mỹ tại 133 quốc gia48%. Nhưng hiện tại, chỉ có 31% người dân ở 133 quốc gia ủng hộ Mỹ. Trump đang biến Mỹ thành “trò cười của thế giới” bằng những phát ngôn ngu dốt, thì “giúp Mỹ vĩ đại” bằng cách nào? Trump ca ngợi lãnh đạo độc tài cộng sản và phớt lờ các vi phạm nhân quyền – là giá trị mà Mỹ luôn bảo vệ như lợi ích quốc gia, thì “giúp Mỹ vĩ đại” bằng cách nào?

2. Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch thiết lập độc tài chuyên chế

Một số người Việt cho rằng Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch đã thiết lập dân chủ “thành công” bằng lối cai trị độc đoán. Phải dõng dạc khẳng định rằng, ý kiến này là một cú đấm vào mặt lịch sử và hàng triệu người dân hai nước Nam Hàn và Đài Loan đã hy sinh xương máu cho dân chủ.

Park Chung Hee

Sau Thế chiến II, Park Chung Hee (1917 – 1979) đã tham gia vào một chi bộ cộng sản hoạt động bí mật trong quân đội Nam Hàn và bị kết án tử hình. Do sự hợp tác với chính quyền, ông được xóa án tử.

Vào tháng 5/1960, ông Park và một nhóm sĩ quan quân đội Nam Hàn tiến hành một cuộc đảo chính và nắm quyền kiểm soát chính phủ. Sử sách ghi lại, tư tưởng và phương thức lãnh đạo của ông Park đậm chất độc tài khét tiếng của Josepth Stalin.

Sau khi giành được quyền kiểm soát của chính phủ, ông Park đã cai trị bằng bàn tay chuyên chế từ năm 1963 đến 1979. Vào năm 1972, ông Park đã tuyên bố “thiết quân luật” (martial law), thay đổi hiến pháp để ông có thể cai trị vô thời hạn. Thay đổi độc đoán này đã đập nát nền dân chủ sơ khai của Hàn Quốc.

Sau khi ông Park bị lãnh đạo Cục Tình báo giết chết năm 1979, Choe Kyu-ha, thủ tướng dưới trướng ông Park, trở thành Tổng thống vào tháng 12/1979. Nhưng đầu năm 1980, Tướng Chun Doo-hwan đã giành lại quyền lực và tiếp tục đường lối lãnh đạo độc đoán của Park Chung Hee. Ông Chun ban hành một sắc lệnh đóng cửa các trường cao đẳng, đại học và cấm tất cả các cuộc tụ họp chính trị. Tất cả báo chí và chương trình truyền hình đều phải được kiểm duyệt. Bất kỳ sự chỉ trích nào với Tổng thống đương nhiệm và cựu Tổng thống đều bị cho là phạm pháp. Lại một lần nữa sau thời Park Chung Hee, người dân Nam Hàn tiếp tục sống trong ách cai trị độc đoán của một lãnh đạo chuyên chế khác.

Có lẽ sự kiện quan trọng nhất xảy ra dưới thời Tổng thống Chun Doo-hwan là cuộc thảm sát Kwangju. Việc bắt giữ Kim Dae-jung – là một trong những thủ lĩnh phe đối lập, đã dấy lên các cuộc biểu tình rầm rộ ở Kwangju vào ngày 18/5/1980. Chỉ vài ngày sau, ông Chun đã huy động quân đội dập tắt các cuộc biểu tình. Cuộc đàn áp này khiến cả nước bàng hoàng bởi hàng trăm người, trong đó có nhiều sinh viên đã bị quân đội thảm sát dã man.

Cuối năm 1987, ông Chun bị loại khỏi chức vụ Tổng thống sau nhiều cuộc biểu tình liên tiếp của sinh viên và áp lực quốc tế. Năm 1988, tướng Roh Tae-woo đắc cử Tổng thống, trở thành sự kiện chuyển đổi quyền lực trong hòa bình đầu tiên trong lịch sử Hàn Quốc. Tình hình chính trị Hàn Quốc đã có thay đổi tích cực sau đó, đánh dấu bằng các cuộc bầu cử quốc hội tự do vào năm 1988.

Sơ lược lịch sử Nam Hàn để thấy rằng, từ sau chế độ Park Chung Hee năm 1979, đến tận năm 1988, người dân Hàn Quốc mới trải nghiệm dân chủ thực sự. Cho rằng Park Chung Hee đã “thành công” trong việc thiết lập nền dân chủ tại Nam Hàn là phủ nhận mọi nỗ lực và xương máu của hàng triệu người dân. Nếu không nhờ sự phản đối liên tục của người dân chống đối các lãnh đạo độc tài, thì nền dân chủ đích thực đã không được thiết lập trên đất nước này, nếu không muốn nói đã bị chế độ Park Chung Hee dần xóa sổ.

Tưởng Giới Thạch

Năm 1949, sau thất bại trong cuộc nội chiến với lực lượng cộng sản của Mao Trạch Đông, Tưởng Giới Thạch cùng lực lượng Quốc Dân Đảng (Chinese National Party) đã tới hòn đảo Đài Loan, thiết lập chế độ độc đảng. Sau khi lên nắm quyền, mặc dù hứa sẽ thiết lập một nền dân chủ lập hiến, nhưng Tưởng Giới Thạch đã dùng mọi lý do để trì hoãn và duy trì chế độ độc đảng.

Hai nguyên nhân mà chế độ Tưởng Giới Thạch đã bao biện cho chế độ độc đảng (1) “dân trí thấp” nên chế độ dân chủ không thích hợp; (2) chế độ chuyên chế cần thiết vì có thể tạo ra ổn định kinh tế và chính trị. Hai luận điệu bịp bợm này đã gây ra biết bao khốn khổ và góp phần dung dưỡng các chế độ độc tài ở nhiều nước, trong đó có Việt Nam.

Bởi thế, trong suốt thời gian nắm quyền từ năm 1950-1975, Tưởng Giới Thạch và sau là Tưởng Kinh Quốc, con trai của Tưởng Giới Thạch, đã bỏ tù, tra tấn, và giết vô số người dân, mà không thông qua xét xử, để thẳng tay đàn áp bất đồng chính kiến và bảo vệ chế độ chuyên chế.

Trong suốt hơn 30 năm, trí thức Đài Loan đã đối mặt với đàn áp, oan ức, cầm tù, tra tấn, và thậm chí bị ám sát. Tuy nhiên, cuối cùng Tưởng Kinh Quốc đã nhận ra rằng, chế độ chuyên chế của Quốc Dân Đảng càng giúp nhiều người dân đoàn kết lại để chống lại nó. Ông ta nhận ra rằng, chỉ khi trao trả lại quyền lực cho nhân dân, Quốc Dân Đảng mới có thể tồn tại.

Bởi thế, vào năm 1986, Tưởng Kinh Quốc cam kết cải cách chính trị, bao gồm cho phép tự do báo chí, dỡ bỏ lệnh cấm đối với các chính đảng đối lập, và cho phép người dân biểu tình. Sau đó, lực lượng bất đồng chính kiến ​​đã liên kết lại để thành lập đảng đối lập đầu tiên của Đài Loan, Đảng Dân chủ Tiến bộ (Democratic Progressive Party). Năm 1987, Tưởng Kinh Quốc bãi bỏ “thiết quân luật” kéo dài gần 4 thập niên.

Rõ ràng, nếu Tưởng Kinh Quốc không nhận thức được quyền lực thật sự của dân chúng và cam kết chuyển giao quyền lực ôn hòa, thì Đài Loan vẫn sống trong chế độ độc đảng. Kể từ năm 2016, khi Quốc Dân Đảng bị loại khỏi lực lượng cầm quyền, đông đảo người dân yêu cầu chính quyền Đài Loan phá hủy tượng đài Tưởng Giới Thạch vì những bắt bớ, chết chóc mà ông ta đã gây ra trong suốt hơn 40 năm của thời kỳ “Khủng bố Trắng” (White Terror) và “thiết quân lập”. Hàng chục ngàn người đã bị bắt giữ và ít nhất 1200 người bị tử hình trong những năm từ 1949 đến 1992 chỉ vì bị tình nghi là chống chính phủ Tưởng Giới Thạch.

Điểm qua lịch sử Đài Loan để thấy rằng, Tưởng Giới Thạch không bao giờ mong muốn thiết lập dân chủ thực sự, mà chỉ muốn duy trì độc đảng chuyên chế. Nếu cho rằng ông ta đã “thành công” thiết lập nền dân chủ tại Đài Loan là chà đạp mọi nỗ lực và xương máu của rất nhiều người dân đảo quốc này. Nếu không nhờ những con người can đảm, đã hy sinh máu và mạng sống, đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền, thì nền dân chủ thực sự đã không thể thiết lập ở Đài Loan.

Thay Lời Kết

Trong sâu thẳm trái tim của Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch là tình yêu cho bản thân và quyền lực, lớn hơn tình yêu cho đồng bào mình. Nếu họ thực sự yêu đồng bào, họ đã không tìm mọi cách để duy trì độc đảng và đàn áp dã man những người bất đồng chính kiến. Một lãnh đạo tự coi mình là “trời”, xem người dân là ngu dốt, rồi đàn áp, thậm chí thủ tiêu những ai lên tiếng phản đối, là đại họa đối với mọi dân tộc.

Cứu cánh của chính trị không chỉ là tự do, mà còn là đạo đức. “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”. Một người tuyên bố “làm chính trị”, mà không có đạo đức, sẽ là nỗi bất hạnh và mầm tai họa đối với dân tộc. Bởi thế, phải dứt khoát lên án luận điệu bịp bợm cho rằng độc tài là cần thiết cho Việt Nam, bởi độc tài là kẻ thù của chính trị và đi ngược lại các giá trị dân chủ. Na Uy, Hà Lan, Mỹ, Đức, Úc, Nhật, Thụy Sĩ… đã thành công xây dựng dân chủ nhờ sự liên kết của toàn dân, là các minh chứng bẽ gẫy luận điệu cho rằng, một số nước cần “độc tài sáng suốt” để xây dựng dân chủ và phát triển kinh tế.

Bí mật của hạnh phúc là dân chủ và tự do. Dân chủ không phải là một “chiếc đũa thần kì”, ngay lập tức biến một nước nghèo khổ, thành phát triển vượt bậc. Lịch sử nhân loại đã chứng minh dân chủ là một phương thức tổ chức xã hội hiệu quả nhất, khuyến khích hợp tác để chung tay xây dựng một quốc gia thịnh vượng và công bằng. Mức độ dân chủ quyết định sự cường thịnh của một quốc gia. Dân chủ càng cao, người dân càng có nhiều cơ hội sống trong tự do, bình đẳng, bao dung, và hợp tác.

Ngay sau khi Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch qua đời, Hàn Quốc và Đài Loan vẫn tiếp tục bị cai trị bởi bóng đêm độc tài, trước khi thắp được ánh sáng dân chủ thực sự. Họ giành được thắng lợi dân chủ là nhờ sự liên kết của đông đảo trí thức, tạo nên các đoàn thể mạnh hướng dẫn quần chúng biểu tình đòi dân chủ. Còn Việt Nam chưa có dân chủ, ngắn gọn là vì phần lớn còn bám chặt tâm thức nô lệ, tự cho mình là bất lực, để dựa dẫm và cậy nhờ “độc tài sáng suốt” hoặc nước ngoài mang đến dân chủ.

_____

Tác giả: Cô Mai V. Phạm là một cựu quân nhân trong binh chủng Hải quân Mỹ.

Bài Mới Nhất
Search