T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Khuất Đẩu: NGHĨ VẨN VƠ, CUỐI ĐỜI (bài 10) – KIỆN

Con kiến mà kiện củ khoai

Tục ngữ

 

Kiện, thời nào mà chẳng có.

Xưa có anh nhà nghèo, cứ đợi tay nhà giàu nướng thịt là đem cơm ra ngồi ăn. Nhờ mùi thơm của thịt mà anh ta nuốt trôi được mấy bát cơm gạo hẩm. Tay nhà giàu tức mình đi kiện, quan bảo kiện đúng, thịt mà nó ngửi hết mùi rồi còn gì là thịt, và buộc anh nhà nghèo phải đền tiền không thì vào tù.

Biết rằng oan nhưng sợ phải đi tù, anh cũng cố mà vay mượn cho đủ số. Khi tiền được đem tới công đường, quan sai lính treo tiền lên, rồi bảo tay nhà giàu: “Thì tiền đấy, thơm còn hơn cả thịt nướng, ngươi cứ việc ngửi bao nhiêu lâu cũng được, nhưng không được mang về!”

Ở Pháp, mới đây có một khách sạn kiện con gà trống nhà bên cạnh, cứ mỗi sáng lại cất tiếng  gáy ò ó o khiến cho khách không ngủ thêm được nữa.

Luật sư bên nguyên cho rằng con gà đã làm cho doanh thu của thân chủ mình sụt giảm, nên đòi bồi thường và tuyên án đuổi con gà đi chỗ khác, nếu cần thì nhà bếp của khách sạn sẽ giúp cho vào nồi.

Bên bị không có luật sư, nhưng Tòa vẫn xử con gà thắng kiện, vì ba lẽ sau đây:

Một là, gà trống là biểu tượng thiêng liêng của xứ Gaulois, đừng có mà động đến.

Hai là, gáy là bản tính tự nhiên của gà trống, xưa không có đồng hồ, chính tiếng gáy đã đánh thức mọi người dậy.

Ba là, theo điều tra của tòa, con gà đã được sinh ra từ trứng, được ấp nở và lớn lên trước khi có khách sạn.

Ở nước ta, khiếu kiện nhiều đến nỗi ngay cả con kiến cũng đi kiện, mà kiện củ khoai rất to, khoai thua nên bị kiến chén sạch.

Ba bản án nói trên đã được một vị quan thanh liêm, một tòa án pháp quyền và một đấng tạo hóa là tự nhiên xử rất công bình.

Xử một lần là xong ngay, đâu có kiện tới kiện lui, hết sơ thẩm đến thượng thẩm, đã chung thẩm rồi mà vẫn còn giám đốc thẩm, lòng vòng mãi rồi cuối cùng lại trả về địa phương, như tình trạng hiện nay.

Đó là tình cảnh oan trái của hàng vạn dân oan bị lấy mất đất, phải vác đơn đi kiện, có người vác đến vài chục ký, từ năm này sang năm nọ, từ đời cha chưa xong phải đến đời con.

Rồi từ chỗ có nhà trở thành kẻ không nhà, từ kẻ đủ ăn trở thành kẻ thiếu ăn, từ người lương thiện trở thành những kẻ phản động bị các thế lực thù địch xúi giục (dưới mắt nhìn của nhà nước).

Như cụ Nguyễn Du đã than: tiếng oan dậy đất, án mờ lòa mây!

Vậy nên, mới có một Đoàn Văn Vươn biết là không đi tới đâu (ngoài tới nhà tù là cái chắc) mà vẫn phải dùng đến súng hoa cải tự chế để chống lại và cả một làng Đồng Tâm rào làng quyết tử để giữ đất quyết liệt còn hơn cả thời chống Pháp.

Trông ra thế giới, thấy những nước ỷ lớn hiếp nước nhỏ đâu có khác gì tay nhà giàu kia ức hiếp anh nhà nghèo nọ.

Như Trung Quốc chiếm bãi cạn Scarborough của Philippines, Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Giờ lại cho tàu Hải Dương được hộ tống bởi tàu hải cảnh xâm nhập vào tận bãi Tư Chính ngang nhiên khảo sát tìm dầu khí, đòi đuổi giàn khoan của công ty Petro đi chỗ khác chơi.

Ngang ngược như vậy mà chỉ có mình anh Philippines dám đứng ra kiện ở tòa án quốc tế La Hay. Còn Việt Nam mình thì vẫn giữ nguyên truyền thống im lặng là vàng.

Cho dù anh Trung cộng coi tòa án quốc tế chẳng ra ký lô nào, vẫn cứ oang oang đường 9 đoạn và cái lưỡi bò dài thòng liếm hết biển Đông là của ông cha tổ tiên từ đời tam hoàng ngũ đế. Và nhất định không đi hầu tòa.

Nhưng tòa vẫn xử vắng mặt, phán quyết rằng China chẳng có cơ sở nào để tuyên bố đường 9 đoạn và Scarborough nằm hoàn toàn trong lãnh hải của Philippines.

Án quyết đưa ra được tất cả các nước trên thế giới, trừ Trung cộng, đều công nhận và Philippines coi như thắng kiện, có quyền ngẩng cao đầu thách thức Trung Quốc.

Thế thì, cái tòa án quốc tế kia, cũng công minh đấy chứ, xử theo luật văn minh chứ đâu phải luật rừng, hay luật chơi của bọn Mafia.

Nghe những tin cực hot như thế kẻ già này vừa sướng lại vừa khổ.

Sướng, là thấy được cái bản mặt tẽn tò của kẻ đi cướp đất, tuy to họng lớn mồm nhưng cũng không thể nào át được tiếng cười chê của cả thế giới.

Còn khổ là vì, tuy đảng lãnh đạo sáng suốt, nhưng cái tập thể đông đến 15 người lại không sáng bằng một người là Lý Thường Kiệt, khi ông tuyên bố trên sông Như Nguyệt:

Nam quốc sơn hà nam đế cư

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư

Hay như Quang Trung Nguyễn Huệ: đánh để cho răng đen tóc dài. Đánh cho nó biết nước Nam ta anh hùng tri hữu chủ.

Khổ vì trong nước nhiều nhân sĩ trí thức gửi thư kêu gọi nhà nước kiện Trung Quốc, ngoài nước, cũng đồng lòng ủng hộ mà các vị vẫn trùm chăn ngủ kỹ.

Hay là, hai nước núi liền núi sông liền sông, môi hở răng lạnh có chuyện gì thì đóng cửa dạy nhau (kiểu Đặng Tiểu Bình), chớ nên kiện cáo mà làm gì! Dẫu sao cũng cùng một màu cờ chỉ khác nhiều sao với ít sao, cùng một hệ tư tưởng (ác độc), thì việc nhớn đã có anh cả no, đừng có hó hé, liệu hồn đấy!

Viết đến đây tôi lại nhớ đến cụ Nguyễn Tuân, đúng là muốn sống (sót) phải biết sợ. Các ngài sợ là đúng, nhất là phải đối mặt với một tay anh chị khét tiếng như nhà họTập!

Chỉ thương con cháu đời sau, dẫu có khiêng cả tấn đơn đi kiện, thì sự cũng đã rồi. Cái việc đắp chăn ngủ kỹ, chính là cái mưu cứt trâu để lâu hóa bùn của một tay Việt gian nào đấy hãy còn núp trong bóng tối, vậy thôi!

12/9/2019

Khuất Đẩu

 

 

 

 

©T.Vấn 2019

Bài Mới Nhất
Search