T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Khuất Đẩu: NGHĨ VẨN VƠ, CUỐI ĐỜI (bài 12) – MÙA THU CỦA CÁC TRƯỞNG LÃO*

Như thế là tội ác – Tranh: Thanh Châu

Mặc dù đang ở cái tuổi lão giả an chi và đã đi  qua hết mùa thu của cuộc đời, nhưng vì là một công dân hạng hai, nên tôi chỉ được gọi là lão già, chưa kể khi đọc bài viết của tôi có kẻ còn gọi là thằng già nhiễu sự.

Trưởng lão, được dùng để thưa gửi các vị quyền cao chức trọng đã từng lừng lẫy một thời.

Như các vị từng là thủ tướng, chủ tịch quốc hội, chủ tịch nước và cao chót vót là tổng bí thư. Còn trong quân đội, bét lắm cũng từ hàng đại tá trở lên.

Có một thời đáng xấu hổ, giữa thủ đô Hà Nội, nhiều vị đại tá từng vào sinh ra tử ở chiến trường miền nam, khi trở về trong vinh quang lại ra ngồi vỉa hè …vá xe.

Hay tướng về hưu của Nguyễn Huy Thiệp, với đồng lương hưu còm cõi đã bị cô con dâu là bác sĩ đem những thai nhi sinh non về nuôi chó bẹt giê, rồi phất lên, coi khinh cả bố chồng khiến ông buồn rầu lên biên giới để được chết.

Giờ, sau đổi mới thì đổi đời, các cụ đều hạ cánh an toàn. Cụ nào cũng nhà cao cửa rộng, nhiều cụ ngự trong những dinh thự còn lộng lẫy xa hoa hơn cả biệt thự của công tử Bạc Liêu ngày nào.

Có cụ thờ Bác bằng tượng vàng 24 cara, có cụ ngồi trên ngai chạm đầu rồng, có cụ bê nguyên cả một trống đồng nghìn năm văn hiến…

Đấy là bề nổi của một tảng băng, còn bề chìm thì chỉ có trời mới biết được khối tài sản của các cụ lớn đến cỡ nào.

Mặc dù đã về vui thú điền viên, xin làm người tử tế, nhưng vẫn còn những thuộc hạ đủ sức giúp các cụ ngồi trong bóng tối mà vẫn thao túng cả chính trường và thị trường.

Nhiều lệnh được ban ra: khử thằng này, diệt thằng kia, ném cứt vào nhà nó, đốt đi! Đốt nữa đi, cho nó hộc máu, làm cho nó đột quỵ… cứ như các băng đảng Mafia khét tiếng.

Đúng là các cụ bây giờ vừa lạnh lùng tàn nhẫn, vừa quyền uy đáng sợ như nhân vật bố già trong bộ phim nổi tiếng Godfather.

Đó là các trưởng lão đã về vườn hay bị ép buộc phải về vườn. Còn các trưởng lão không thể về được vì đất nước đang cần, hay tưởng rằng đất nước không còn mình thì không còn đảng nên quyết tâm ngồi lại, thì quả thật hết sức bận rộn.

Mặc dù xây lò để đốt cho tiêu đời luôn thay vì ném mắm tôm kiểu mấy con mẹ mất gà, đưa vào lò chẳng những củi khô mà cả củi còn tươi, nhưng xem ra các băng đảng tiểu mafia vẫn coi như nơ pa.

Đó là chưa kể trùm giang hồ phương bắc, miệng thì thơn thớt mười sáu chữ vàng mà trong nham hiểm cho hằng trăm tàu ngầm lặn dưới biển sâu chờ đánh úp.

Đại trưởng lão một mình tứ phương thọ địch, chỉ mới què chứ chưa chột đã là may.

Còn có một cụ, chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy hình, tên gọi là cách mạng mùa thu, có thể tôn lên hàng đại trưởng lão.

Cái mùa thu của cụ sao mà nó dài quá đỗi, kéo dài từ năm một chín bốn lăm đến nay, đã là ba phần tư của thế kỷ vẫn chưa chịu chết?!

Chết đi, chết giùm đi lão mùa thu già mắc dịch, chết đi để bài tình ca của Phạm Duy được vang lên trọn vẹn.

Ta ngắt đi một chùm hoa cộng sản!

Em nhớ cho mùa thu

đã chết rồi!

Mùa thu đã chết

đã chết

đã chết

rồi!

Sướng quá em!

Mùa thu đã

chết rồi!

 

25/9/2019

Khuất Đẩu

*mượn tựa một truyện ngắn của G.Marquez

 

©T.Vấn 2019

Bài Mới Nhất
Search