T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Nguyễn Lệ Uyên: NGƯỜI CHẾT HAI LẦN

Gió Xóay – Tranh: Thanh Châu

 

Trái mìn nổ chậm
Người chết hai lần
Thịt da nát tan

(Trịnh Công Sơn)

 

Đã gần 400 lần 49 ngày, nhưng tôi chưa được cấp giấy “thông quan” để bước qua bờ bên kia. Vì vậy,tôi mãi chìm lúnvới cảm giác phấp phỏng phập phồng trồi sụt dây máu trong ống thụt bễ lò rèn từ tháng này qua năm khác, đeo bám.

Những lá đơn viết từ mỡ trăn lên mặt lá chuối khô gửi đi hai nơi sẽ quyết định số phận cuối cùng của tôi, kể ra đến hàng chục tấn. Tất thảy đều bặt vô âm tín.

Tôi không buồn, nhưng khá thất vọng về phong cách hành chánh của hai cơ quan tiếp nhận có quyền lực cao nhất này.

Tôi tiếp tụccông việc hàng ngày một cách cần mẫn.Mỗi sáng thức dậy, chưa đánh răng rửa mặt, miệng còn hôi ke, liền ngồi ngay trên chạc ba cành cây gạo viết liền hai tờ đơn với ngần ấy nội dung lặp đi lặp lại ngàn lần, như một bản khai lý lịch, rồi tụt xuống, lết tới trước miễu thờ Đầu châm lửa đốt.Tro khói bay lên mang theo niềm hy vọng mãnh liệt lẫn mong manh, rằng Diêm vương và Ngọc hoàng sẽ để mắt tới, sớm có phán quyết cuối cùng: Lên hay Xuống.

Với tôi, lên hay xuống lúc này, nơi nào cũng xong, không thành vấn đề, nhưng hãy thử tưởng tượng, ngày nào như ngày nấy bạn ngồi chờ đợi những điều mỏng hơn sợi tơ trời, giữa ranh giới mơ hồ những hy vọng và thất vọng chen lẫn, sẽ khiến cho những sợi dây thần kinh có thể biến dạng bất kỳ lúc nào. Tôi dám chắc như vậy.

Thực ra thì trước đây, trước khi mắt mắt lìa trần trong tiếng bom đạn gầm rú, với tâm thế không mong đợi, tôi thật sự chưa hề có nỗi sợ hãi xuất hiện trong tâm trí. Tôi là thằng lì đòn trước hòn tên mũi đạn. Tôi chẳng run sợ khi nhìn thấy những vũng máu, những xác chết, những tiếng rên rỉ kêu la than oán, chẳng phải vì tôi can đảm, tính khí hơn người; mà đơn giản, khi ở ngoài chiến trường,tôi phải luôn giữ thái độ cứng rắn của người chỉ huy, không bao giờ tỏ ra mềm yếu trước mọi tình huống, cốt để đánh lừa sự yếu đuối ngủ mê đâu đó trong cơ thể bất ngờ trổi dậy,và hơn hết là để bảo vệ những người lính dưới quyền. Chỉ một lần duy nhất nước mắt tôi chảy dài, ngực tức nghẹn là lúc đối mặt với một cán binh rất trẻ, như một chú học trò hơn là người lính, ruột lòng thòng bên bụng, thều thào “ xin các anh cứu tôi. Tôi không muốn đi đánh nhau, không muốn chém giết. Tôi còn có người yêu. Có thể em đã có con với tôi khi tôi nhập ngũ. Tôi không muốn con tôi sinh ra không cha, những đứa trẻ trên đất nước này mất cha. Tôi…”. Anh ta chết sau đó vì vết thương quá nặng. Tôi đã chảy nước mắt không phải vì cái chết của anh ta mà vì câu nói về những đứa trẻ không cha trên đất nước này ngày mỗi nhiều lên, trong lúc chung quanh đạn tiếp tục nổ long trời, bom cày nát từ làng quê, rừng núi xuống thành phố.

(Có người nói, xứ sở này trẻ con không cha là chuyện bình thường, chẳng đáng bận tâm. Bất kỳ sự hy sinh nào cũng có cái giá, nhưng cái giá để xứ sở này tiến lên chốn bồng lai tiên cảnh đại đồng trần giới, thì lấp sông tát biển, đốt trụi núi non… há chẳng phải là vinh quang sao? Sá gì chuyện tồn tại hay không tồn tại của những đứa trẻ hay người cha?).

Đôi lúc, tôi nhớ lại những giọt nước mắt của mình và tự hỏi có phải đó là sự mềm yếu không đúng lúc chăng?

Đó là lần duy nhất.

Và sau này như nước mắt đã khô.

 

Đêm nay trời trong vắt, đầy sao. Tôi nằm ngửa trên tảng đá doi ra mặt biển. Tảng đá rong rêu và ẩm ướt. Tôi nghe tiếng sóng đập lô xô lên bờ cát. Tôi nhìn thấy những vì sao lấp lánh. Nghe chừng gió mặn luồn trong lồng ngực toang hoác.

Những đốm sáng ở đường chân trời ảo diệu như những đốm lân tinh. Vẫn sóng vẫn gió. Tôi mong đợi những đồng đội, những người thân quen. Chẳng có ai. Hoặc họ đã từ bỏ tôi và ngược lại? Một suy nghĩ thoáng qua mơ hồ, có vẻ thô bỉ về tình cảm.

Nửa khuya, hình như gió trở đầu. Có tiếng đất đá rào rạo. Âm thanh này, theo kinh nghiệm chiến trường, đích thị có những bàn chân dẫm lên, hay ít nhất phải có những tác động khiến chúng lăn cạ vào nhau. Nhưng không có gì cả. Trời vẫn cao vòi vọi, đầy sao, trong vắt. Chỉ có gió là trở đầu.

Rất lâu sau đó, một bóng người lướt qua, chập choạng như con chim bị gãy cánh. Tôi nhỏm dậy. Cái bóng cách tôi chừng năm mét, độc nhất mỗi chiếc quần đùi rách như bị dao băm, dính lủng lẳng vào người, bên hông là chiếc tô đất nung có vẽ hình con gà tía với chiếc mào đỏ chót. Tôi nhận ra ngay anh ta. Bởi vì đó là chiếc tô từ tay hạ sĩ nhất quân y chụp lên đùm ruột lòng thòng, của một cán binh bị trúng đạn khi vượt qua hàng rào phòng thủ, mấy chục năm về trước.Cái bóng lướt qua dăm ba vòng như dò xét, và rồi, anh ta cũng nhận ra tôi.

Tôi vẫy tay như chào. Anh bước tới. Cả hai nhìn nhau hồi lâu rồi nắm tay nhau ngồi xuống tảng đá, ngó ra hướng biển tối đen.

Tôi ngập ngừng một lúc rồi hỏi.

“Bây giờ ông ở đâu, làm gì?

Hắn nhìn tôi với ánh mắt xanh lè, tay vuốt tóc, tay kia đỡ chiếc tô, nói.

“Tôi lau cửa, dọn giường cho một tòa lâu đài rộng mênh mông nhưng hiếm khi có bóng người, hoặc có thì nay khuôn mặt này, mai bộ mặt khác như phường tuồng hát bộ; già trẻ lẫn lộn!

“Ngày nào cũng lau chùi?

“Ngày nào cũng như ngày nào. Nhưng đôi lúc rổi rảnh, tôi cũng lách qua khe cửa, ra ngoài thở chút khí trời, nhìn những con đường đất, những hàng cây trong nghĩa trang, nhìn những đôi tình nhân hôn nhau trong bóng tối với tâm trạng của kẻ luôn phải cử động hai tay.

“Chán nhỉ?

“Chán. Quá chán. Còn ông, sau khi lính ông bắn vào bụng tôi, ông làm gì, sao lại ngồi đây?

“Cũng như nhau cả thôi. Chúng ta đều có một kiểu chết giống nhau, ngoài mặt trận. Chúng ta, tôi và ông là những kẻ chiến bại mang tới một kiểu chết rất buồn đau cho những bà mẹ và các bà vợ, những đứa con… Mà thôi, nay ông thì có công việc để làm, để tiêu phí thời gian; còn tôi trở thành một thứ vô công rồi nghề. Suốt ngày cứ mỏi mòn chờ đợi!

“Chờ đợi ai, chờ đợi cái gì?

“Tôi đã ngồi viết liên tục hàng tấn lá đơn, liên tục gửi đi nhưng không có hồi báo. Tình cảnh này, nếu như trước kia, rất có thể có nhiều kẻ rút súng tự bắn vào đầu chứ không riêng gì tôi.

“Tôi hỏi ông chờ đợi ai, chờ đợi cái gì chứ không tò mò về tâm trạng buồn vui của ông? Tôi không thích những kẻ tự tử.

“À, xin lỗi. Tôi chờ sự phán xét hoặc được xuống Địa ngục hoặc lên Thiên đàng. Tôi mỏi mệt vì cứ mãi lang bang và thấy trên mặt đất ngày mỗi tàn lụi. Tôi cảm thấy, trên xứ Cà Tong này, mọi con người đều không còn tâm hồn, thiếu hẳn lương tri, đánh mất tính thiện lương. Tâm hồn, lương tri, thiện lương với họ là thứ gì đó quá xa xỉ, vô lối, vô cảm…

“ Những con người ông vừa nói đã đánh mất tâm hồn, lương tri gì gì đó… chính là sản phẩm bị hãm hiếp, bạo dâm, cưỡng dâm hàng loạt. Loại này lại tiếp tục thông dâm với sản phẩm F1 để sinh ra thế hệ F2, F3… Chúng có rất nhiều miệng, vô số tay chân, dạ dày; còn bộ phận sinh dục thì vô thiên lủng… hoàn toàn không có tim. Và khi mà không có tim óc thì chỗ đâu cho cái mà ông gọi là lương tri với tâm hồn chen chân vào? Thời đại này, lương tri, tâm hồn là cái gì đó rất nhảm nhí, vô bổ. Hồi nãy, tôi có nói rằng công việc của tôi là lau cửa, dọn phòng… tuy vậy, thỉnh thoảng tôi còn được đu bám trong cốp xe các công nương, hoàng tử; quí phu nhân cùng các ngài quí tộc tân thời… và nhìn thấy cảnh sống của họ chắc cũng sánh ngang bằng, có khi hơn các vua chúa thời xưa. Họ không ngại bỏ ra hàng túi vàng để mua trinh tiết em nữ sinh. Đám chân dài, hoa hậu sẵn sàng tụt quần để nhét vài ngàn đô vào háng là chuyện rất bình thường như đói phải ăn, khát phải uống. Còn các bà mệnh phụ cũng thế thôi, hàng trăm triệu vất ra chỉ một lần lên giường, như thể vất mớ rác, để tìm cảm giác mới lạ với các trai trẻ là chuyện quý ông không hề bận tâm, bởi quý ông cũng lao vào các cô gái trẻ khát tiền hơn khát nước… Qua lại, đổi chác sòng phẳng!

Ở thời đại này, trên đất nước Cà Tong này, một thằng kẻ cướp có thể leo lên làm quan thượng thư, tri phủ. Một tên côn đồ, những kẻ đâm thuê chém mướn được giữ chức quan lớn trong triều đình là chuyện rất bình thường. Khái niệm ông quan và thằng kẻ cướp giết người không có lằn ranh; và trong tự vị mới, có cái tên mĩ miều Bách khoa toàn thư do các vị giáo sư, tiến sĩ khả kính gà ấp biên soạn được đồng dạng là một, chỉ thêm cái đuôi là để chăn dắt đám dân vất vưởng trên nền đất lỏng lẻo này như kẻ trọ. Ông có thấy không, và nhận ra không khi máu dân Cà Tong đổ ra là để hầu phụng cho những người ông gọi mất tâm hồn đó… Chúng ta đã hoài phí máu xương cho bọn “bứng cây sống trồng cây chết” này.

“Tôi thì không có được cái phúc phận và cái phép được rong ruổi đây đó như ông để hiểu mọi chuyện, bởi thân phận những người như tôi đã bị đẩy ra ngoài lề sinh hoạt thường ngày ở xứ này từ non nửa thế kỷ. Chúng tôi bị đồng hóa như những con virus có thể gây chết người, có thể làm sụp đổ một đế chế nào đó; cần được canh giữ cẩn mật.Vì vậy giữa nhìn thấy và hiểu ra mọi sự đều cách nhau một bức tường dày không thể thâm nhập.

Điều mà tôi nhận biết qua mắt qua tai, bất kỳ những nơi nào có những con người được sinh ra từ hãm hiếp, thông dâm mà ông tiết lộ, là khi bọn họ luồn vào rừng, rừng trọc; đi tới suối, suối khô; lội qua sông, sông cạn; bước lên núi, núi tan; băng qua sa mạc đến hột cát cũng chẳng còn! Đến biển cả mênh mông cũng sụt sùi lệ máu. Quả thật, bọn họ rất vĩ đại mà trên thế gian này chưa một xứ sở nào làm được, chưa có vương triều hay đế chế nào sánh kịp. Thật phi thường!

“Ôi dào, biển tan sông cạn là chuyện nhỏ. Có những thằng trùm kẻ cướp đã ngang nhiên cắt một phần da thịt máu xương của tổ tiên đổ vào háng ả xẩm để thỏa mãn dục tính thì ông tính sao? Cũng bọn đó đang nhăm nhe ra một bộ luật thông dâm để bố chồng con dâu, anh rể em vợ… dễ dàng lên giường xuống chiếu; mà cho dù có bị xã hội lên án thì chúng cũng cóc cần. Bởi vì băng keo, sợi xích đang bày ra công khai vì đó là biểu tượng của công lý.

“Có phải ý ông là, họ sẽ đưa xã hội loài người trở về thời kỳ khỉ vượn vừa rụng đuôi?

“Này nhé, không phải sẽ mà đang gần hết con đường rồi đấy; còn hoàn thiện cho bộ luật thông dâm thì chưa biết khi nào. Có điều, mọi người ai ai cũng phải nghe theo, chấp nhận nó như một hiện thực khách quan. Một quy luật muôn đời chưa hề thay đổi: mạnh thắng yếu, độc ác thắng lương thiện, man rợ hoang dã thắng văn minh!

“Tôi không nghĩ là tất cả!

“Bởi các ông ở trong môi trường giáo dục khác xa chúng tôi. Tôi đây này, tôi cũng tin những gì họ rao giảng và hành động từ khi mới bước chân vào trường học. Tất cả những con người ấy, tất cả những việc làm ấy… tất thảy đều vĩ đại. Ngay cả lúc thằng con sỉ vả bố nó rồi chính tự tay nó đào hố chôn sống người đã sinh ra nó, nuôi dưỡng nó, trước những dân làng đồng loạt lên cơn sùi bọt mép, trào máu… hành vi ấy được đám người kia ca tụng, tôn vinh như những anh hùng. Chỉ mới 6 tuổi, nhìn thấy cảnh này, tôi tin; lòng tôi cũng sôi sục căm thù. Làm sao không tin được, khi mà những ông thợ vẽ, từng là họa sĩ tiếng tăm căng lên tường những mảng màu đen đỏ phun trào hờn căm dữ dội hơn ngọn núi lửa? Vâng, làm sao những đứa trẻ lên 6 như tôi không nghe theo, khi những ông thi sĩ tài hoa đua nhau làm những câu hò vè ca ngợi chém giết, coi máu chảy, đầu rơi là con đường dẫn đến chiến thắng cứ ra rả suốt ngày trên chiếc loa treo trước cổng làng? Chúng tôi hân hoan nhảy múa reo vui với máu và nước mắt từ thế hệ này qua thế hệ khác thành điều xác tín.

“ Đã đành những cái xấu, cái ác… là bản chất của xứ sở man rợ.Nhưng cũng phải có chút màu xanh màu hồng nữa chứ, chỉ một chút thôi?

“Không có gì sất ngoài căm thù và máu và hóc kẹt nào cũng có kẻ địch! Bởi thế nên chúng mới xô đẩy tôi và ông đối đầu, chém giết nhau, phủ nhận cả máu mủ, đồng bào, ruột thịt…

Nói tới đây, ánh mắt anh ta xanh lè, đến dễ sợ.

Tôi im lặng và thở dài, tiếng thở như xuyên thấu cả đất trời.

 

Đêm tối đen. Sóng biển rì rầm than vãn. Những đốm lân tinh lấp láy xa xa.

Người cán binh dùng ngón tay chỉ còn những lóng xương trắng hếu gõ gõ vào chiếc tô có vẽ hình con gà trống tía úp ngang hông.

“Dẫu sao tôi cũng phải nói lời cảm ơn ông và những đồng đội của ông về chiếc tô này.

“Tôi nghĩ, trong tình thế đó, ai cũng phải làm thế thôi ngoài bản năng tự vệ. Ông và tôi, đâu có ai muốn đi bắn nhau?

“Đúng, chỉ có lũ lưu manh đã cố tình xô đẩy sự lương thiện vào con đường vấy máu. Máu và xương người khác là phép thắng lợi vĩ đại của những tên cuồng vĩ. Chúng sống không thể thiếu máu, không thể thiếu sự đau khổ ngút trời xanh của những con người vô tội.

“Tôi nghĩ quá khứ dẫu ô nhục hay vinh quang đều là chuyện đã qua. Hãy khép lại.

“Các ông luôn ngây thơ. Ông và tôi đều có vết sẹo trên trán. Nhưng niềm tin và tính lương thiện của các ông luôn đặt trên một chân bầy sói. Khi nào mà lũ người đã đánh mất trái tim còn tồn tại thì cái quá khứ hôi tanh kia luôn được chúng đốt cháy lên, hâm lại hàng ngày cho cái ác tồn tại!

“Với tôi, khép lại hay mở banh ra thì xứ sở này cũng đã bị tổn thương quá nhiều rồi. Điều tôi mong muốn bây giờ là được cái giấy để xuống Địa ngục càng sớm càng tốt (Thiên đàng thì chẳng hy vọng gì với điều mình làm chừng ấy năm trên cõi trần), cốt sao không còn nghe và thấy ở thế giới thực của bầy người không tim.

“Ha ha, ông lại bị những học thuyết nhân văn nhân bản gì đó ám vào đầu không thể gột rửa. Ông nghĩ rằng ông có thể dễ dàng được chấp nhận xuống Địa ngục hay Thiên đàng như ông nghĩ sao? Ông đúng là đứa trẻ mới sinh ra với đầu óc trắng bong hơn tờ giấy mới.

Có phải rằng, hiện tại ông và tôi đều là những kẻ ngụ cư, đứng bên ngoài thế giới thực của lũ người không tim? Nhưng như vậy đâu có nghĩa ông muốn xuống là xuống, muốn lên là lên? Tất cả đều có cái giá của nó.

“Chúng ta đã trả một cái giá quá đắt rồi, còn cái giá nào nữa?

“Ông đúng là kẻ ngây thơ. Ông nghĩ ông đang ở cung trăng với chị Hằng xinh đẹp sao? Xin nói ngay: đây là thời đại của cái ác, của bọn buôn thần bán thánh trị vì. Đây là thời hoàng kim của chúng. Ông muốn lên hay xuống không dễ như mua vé xe đò, vé máy bay… là được đâu nhé? Ông phải bỏ tiền ra mua các thần thánh qua trung gian của các thầy-cúng-sư-sãi những tên đầu-trọc-ma-cô-điếm-lác. Các tên nhân danh Trời Phật này đông hơn quân Nguyên, có thể dễ dàng tìm thấy ở các đầu đường xó chợ và các ngôi chùa nguy nga lộng lẫy chẳng kém cung A phòng của Tần Thỉ Hoàng.

Ông cứ bỏ tiền ra, thương lượng để bọn này chia chác với Diêm Vương hay Ngọc Hoàng trước khi được gật đầu.

“Ông nói thật?

“Giờ này còn dối nhau làm gì nữa, hở đồng chí?

Cái bóng đen từ lúc nằm đổi sang tư thế ngồi trên tảng đá nhô ra biển lúc nãy, nhổm lên:

Hiểu ra rồi. Cảm ơn và vĩnh biệt ông!

Giữa đêm khuya vắng, bầu trời bỗng chớp lóe rực sáng. Một tiếng nổ đanh khô như sấm động, tiếp theo là tiếng rơi tõm khô khốc xuống vực biển sâu.

 

Đêm trở lại hoàn toàn yên tĩnh như chưa hề có hai bóng đen trước đó trên tảng đá rong rêu ẩm ướt. Sao vẫn lấp lánh trên bầu trời cao. Sóng vẫn vỗ vào bãi cát như một bản trường ca bất tận, nhẹ êm trong suốt.

 

Nguyễn Lệ Uyên

(LT mùa cúm Tàu, tháng 5/2020)

 

 

 

 

 

 

©T.Vấn 2020

Bài Mới Nhất
Search