T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Ngộ Không Phí Ngọc Hùng: Chẳng đặng đừng…

     

       Tranh: Thanh Châu

Sống mòn người, đem muối tiêu vãi lên đầu, muối nhiều hơn tiêu, gã biết thừa bứa thiên hạ sự thiếu giống chuyện chẳng đặng đừng với sống để bụng chết mang theo. Chuyện đây cũng vậy, gã quên tuốt từ tám kiếp nào rồi. Đùng một cái vào một ngày không có mây sao có mưa, gã nhận được điện thư của tên bạn rách giời rơi xuống với nhời nhẽ:

Tôi học Nông Lâm Súc, cùng khóa 3/72 SQTB với anh ỏ Nha Trang, cùng Tr/đội 1, Đ/đội  719, T/đoàn 1, Đ/đội trưởng là trung úy Thơ, T/đòan trưởng là thiếu tá Hoàng Hữu Gia. Ngày anh được biệt phái, tôi với anh uống bia ở câu lạc bộ Đồng Đế…

Tên bạn rách giời rơi xuống dường như có một trí nhớ thần sầu, thiếu điều còn nhớ cả số quân của gã nữa nếu gã muốn hỏi. Trong khi gã đào sới cái đầu củ sắn của gã vẫn chẳng chịu nhớ cho cái tên lạ hoắc đây là ai? Gã nhẩm chừng tên bạn rách giời rơi xuống này kết gã vì cả hai có cái họ tầu tầu, Lưu Bị chẳng phải Lưu Bị, Tào Tháo không ra Tào Tháo, tào lao thi có…

Thì tên bạn rách giời rơi xuống nhắc đến… hắn làm gã sững người.

Tiếp đến, cứ theo tên bạn rách giời rơi xuống hắn đi tù cải tạo nằm ở ven rừng biên giới, cùng với mấy người trốn trại, vượt biên rồi…biến mất luôn. Ra trại, tên bạn rách giời rơi xuống dò la những gia đình có người trốn trại, họ đều không nhận được tin tức gì về những người trên. Hiểu theo nghĩa là họ đã gặp… Khờ Me Đỏ rồi cũng nên. Thế nên như gà mắc tóc, gã làm như vô tình bâng quơ về vợ con hắn, và được trả lời chưa một lần nghe tới…

Tắt máy, gã ra ngồi ngoài vườn, và bâng khuâng châm một điếu thuốc.

Ừ thì “chuyện chẳng đặng đừng“ có đấy, còn đó, lại nhè nằm mãi tận khúc cuối. Có bột mới gột lên hồ, hay là hãy bắt đầu bằng vào với Sài Gòn đầu đường cuối ngõ qua những quán cà phê, rạp ciné, hàng quán bên đường. Đường mưa ướt đất để chẳng thể thiếu vắng những chuyện tình, nào là tình đầu, tình giữa, tình cuối. Vì có những chuyện nằm ngủ yên trong ký ức, tạm hiểu là…quên, nhưng riêng những mảnh tình, nhất là tình giữa. Bởi tình đầu, tình cuối chỉ có một, tình giữa thì nhiều. Vì nhiều nên gã giữ như chó giữ xương, gã nhốt vào cũi ký ức, lâu lâu nhấm nháp quá khứ từng mẩu một. Vì nó được cấy vào tế bào chuyên về khoái cảm ẩn nấp trong da thịt. Bao năm rồi, các tế bào ấy vẫn nhắc lại khoái cảm chất ngất trong gã. Lúc này đóng dầy thành những hoài niệm lay lắt trên những trang giấy, qua các con chữ. Những  mảnh tình đã qua đó, làm gã bồi hồi, bâng khuâng với quá khứ, hiện tại trộn lẫn vào nhau. Tất cả những gì gã muốn nhắc tới qua bài viết này là một thóang ngày cũ, một chút cảnh xưa, một phần hơi thở và nhịp sống của Sài Gòn trong trí nhớ nằm trong cái tuổi dựa cột đèn, mây giăng giăng cuối phố. Mây vẫn bay qua, ngày vẫn trôi đi, ai chẳng có một chút hoài niệm của riêng mình còn đang bồng bềnh ở một nơi chốn nào đấy. Bây giờ sau cái điện thư, cùng những ngày tháng đong đưa, gã nhàn tản sắp sếp lại cho có đầu có đũa như thế này đây…

Thế nhưng trong đầu gã có cái gì vướng bận với gà đẻ ra trứng hay trứng đẻ ra gà. Thế là gã bốc ”cái bánh mì cầm tay” gọi cho ông bạn lang Tây chuyên ngành tâm lý học trị liệu. Gã hỏi bệnh lý về cái chân có tật của phái nữ. Vì bị khiếm khuyết nên muốn được bù đắp qua tình dục. Hoặc giả dựa theo Lâm Ngữ Đường với tục bó chân của phụ nữ Trung Hoa, tên gọi là kim liên tức “đóa sen vàng”, ngoài cái đẹp của dáng đi, nó còn kích thích dục tính nữa. Bạn lang Tây ậm ừ…hình như vậy! Gã ngập ngừng hỏi về đòi hỏi sinh lý của những người đàn bà mới chớm đậu thai. Bạn lang Tây ỡm ờ…cũng tùy người! Gã ngúc ngắc hỏi thằng bạn lậm với tử vi tướng số rằng đàn bà, con gái có nốt ruồi son ở ngực, phải chăng rất ư đa tình, đa mang. Bạn y ma thần tướng cười tũn một cái rõ to và rì rầm rằng thì là…Nhưng ấy là chuyện sau.

Vào nhà mở máy, gã viết trong cái tâm thái: Ừ thì chuyện đã qua hãy để qua đi…

***

Nhằm vào cái tuổi sinh lầm thế kỷ với tuổi trẻ phải làm một cái gì. Chưa biết làm gì cho ra hồn hãy ngồi đồng ở quán cà phê Pasteur cái đã. Và gã gặp hắn ở đấy, hắn thua gã hai, ba tuổi, ở cái tuổi mới lớn hơn nhau hai, ba tuổi là cả một khung trời cách biệt. Chả là gã đã qua cái tuổi một đồng ba điếu Ruby và ra dáng bương trải qua một cuộc tình thuộc thể loại cô điển “làm sao em biết bia đá không đau”. Nói dối phải tội chứ, chứ với cuộc tình đây gã chưa biết hôm nay đì về đâu thì đã ‘’ngày mai sỏi đá cũng cần có nhau‘’. Vì vậy ngày ấy gã ngật ngừ như…cánh vạc bay, bay lên vút tận trời, từ nay xa cách mãi. Còn hắn ngất ngư với dòng nhạc mệt mỏi cở…đại bác đêm đêm vọng về.. Với những âm hưởng này, gã và hắn đến quán với một chút “cát bụi” qua…đàn bò vào thành phố. Cứ vậy, cả hai gặp nhau là bập môi kéo thuốc nhả khói, mà phải Basto xanh cho phong trần sương khói. Cả hai cứ như thế mà trầm ngâm…thiêu đốt cuộc đời, đốt cháy thời gian. Bỗng khi không hắn biến mất tiêu.

Mùa hè đỏ lửa 72, gã giã từ đèn sách và khoác áo ‘’trây-di’’. Vì là lệnh tổng động viên, quân trường Thủ Đức không đủ chỗ chứa, gã được bốc ra Đồng Đế và lại gặp hắn ở đây để thành …bạn nhậu. Vì là trường hạ sĩ quan nên không có truyền thống huynh trưỏng với đàn em, nên lè phè giống Quân sự học đường ở Quang Trung ngày nào vậy. Vì vậy vào những tối cuối tuần, gã thấy hắn đeo bi đông rượu đế tòng teng bên hông ngồi ngoài sân cờ và khật khừ ực. Dễ hiểu là trong bi đông của hắn đựng một mối sầu vạn cổ nào đó. Gần đến ngày mãn khóa, vì gã biết vẽ và viết nên bon chen được một chân trong tờ đặc san quân trường. Hắn biết đàn và hát, có tên trong ban văn nghệ. Thỉnh thoảng cả hai kiếm cớ vù về Sài Gòn tìm cái này mua cái kia. Mà lần nào hắn cũng trễ phép. Gặp lại, tối tối cuối tuần lại cái mửng cũ, kéo nhau ra sân cột cờ ‘’lỳ một lam’’ làm một ly và gã nghe hắn khẩy đàn và hát hỏng. Khổ nỗi hắn chỉ hát một bài duy nhất là bài Ngày Xưa Hoàng Thị, hắn lại hát hay nữa mới điên cái đầu. Riết rồi gã thuộc lòng với…em tan truờng về, đuờng mưa nho nhỏ, ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay…

Lần trễ phép gần ngày mãn khóa, trở về trường hắn vác khuôn mặt u nần, sầu u tìm gã ra sân cột cờ, không đàn hát mà chỉ nốc rượu đến nẫu người. Nẫu quá lắm, hắn lấy tấm ảnh vợ hắn từ trong túi áo ’’trây-di’’ đưa cho gã xem…chơi. Vừa nom nhòm thấy, gã đã muốn ứ hơi. Gã…ứ hơi, qua rượu thành…ứ họng vì gã cũng có một bức ảnh in hịt như vậy. Thế là gã buồn vêu người. Buồn thì rượu chùa có mùi nhang sẵn đây, gã tống tì tì vào cổ họng. Ngẫm ngợi lại chuyện tình của gã cũng hơn năm năm rồi, thế nên trong gã cứ nhi nhằng…năm năm trời không gặp, từ khi em lấy chồng, anh một mình phiêu lãng, đời chia hai nhánh sông… thì…

Thì khi không, hắn thở ra như trâu hạ địa : Vợ hắn mới có bầu!.

Cũng giữa đêm ấy, gã mang mang với nỗi sầu vạn kiếp như hắn…

Ngoài kia bãi biển Nha Trang rì rào nhấp nhô, trong này gã đang lềnh bềnh phiêu lãng quên mình lãng du ẩn hiện một thời với cô Bắc kỳ nho nhỏ…em có nhìn anh giữa đám đông, trong đám đông. Ấy vậy mà gã quen cô Bắc kỳ nho nhỏ này trong một lần lượn phố đi lên đi xuống may mà có em. Tả chân, tả tình thì cô lí lắc, xinh xinh mà chữ nghĩa hiện thực, hiện sinh thời ấy tục gọi là ‘’mi-nhon’’ với hình tượng là Lolitta. Gặp, quen rồi yêu cuồng sống vội trong vòng hai ngày, ba bữa thì phải. Nếu ai đó hỏi sao lại yêu khốn khổ vậy, gã chỉ lơ mơ lỗ mỗ rằng người ta tìm đến nhau qua bờ môi, đôi mắt thì con đường tình ta đi của gã vướng víu ở đôi chân. Chân cao, chân thấp tí ti thôi nhưng lại bắt mắt gã trong đám đông giữa đám đông. Ôi thôi, nói về cớ sự gì vất vưởng với nhau thì kể không hết, đếm không xuể, vì gã còn bị cuốn hút từ cái tên, hớp hồn bởi giọng nói. Rồi gặp là yêu ngay. Theo diện yêu nhau đi trời hôm tối rồi. Rồi một tuần sau là hẹn hò đi ciné như tất cả những cuộc tình hiện sinh, hiện thực nào khác nhằm vào thập niên 60, 70 ngày nào năm ấy.

***

Ừ thì hãy bắt đầu với những rạp ‘’ci-nê-ma’’, những xe bán hàng qua chuyện kể ra chữ dưới đây với danh xưng ‘’gã’’ được gọi là…‘’nó’’ cho hợp nhẽ cái tuổi lông ben. Rồi thì ngày tháng vỗ cánh như quạ bay, nhằm ở cái tuổi tập làm người nhớn, nó học đòi hút thuốc lá, cuối tuần bát phố với tâm hồn ăn uống. Cuối tuần, nó cũng nối đuôi theo dòng người suôi ngược với nỗi niềm đi lên đi xuống may mà có em từ đường Lê Lợi tới đường Nguyễn Huệ. Số là ngay sát bệnh viện Đô Thành có quán Thanh Bạch, nó khoắng một ổ bán mì gà, sau đấy tạt vào rạp Vĩnh Lợi xem phim. Tuần sau, lạc đường vào lịch sử với Lê Thánh Tôn, vãn tuồng từ rạp Lê Lợi ra, nó bập liền một đĩa bánh ướt, bánh cống với nem chua no căng bụng lòi rốn, và không quên hì hục húp nước mắm ngọt cay xé lưỡi. Xa hơn nữa, tới Pasteur có rạp Casino Sài Gòn, bèn táp qua mé bên kia đường có xe nước mía mía Viễn Đông, có khô bò gan vàng cháy. Nằm trong xe thùng mặt kính, đầy ắp những đu đủ xanh bào mỏng, chai dấm trắng, tương đỏ, tương đen. Thoáng thấy xe bò bía, là món nó khoái củ tỉ nhất, bèn đớp liền một khi.

Ngày ấy nó chưa đủ…”trình độ” vãng lai tới Catinat cùng những cái tên đi vào văn học như Broda, La Pagode, Givral. Nơi đây có những Jean Paul Satre, Albert Camus da vàng mũi tẹt đeo kính cận vuông đồi mồi to tổ bố, ngậm ống vố dài ngoằng và luận về thuyết hiện sinh hay dấn thân…vào cái tách cà phê sữa to bằng cái bát ăn cơm. Đằng sau khung cửa kính dầy, to bản và cũng đầy nhân bản ấy đối với nó tất cả là một thế giới…buồn nôn và…phi lý kể gì.

Mà biết nói gì đây, bởi những ngày ấy, nó chỉ biết lái xe bám đuôi theo gái. Còn những chuyện bắt bò lạc, hay công viên ghế đá nghe qua như chuyện hoang tưởng của chữ nghĩa đầy hư cấu…hư hỏng. Một ngày cuối tuần rồ máy xe, miệng chu ra húyt gió ra dáng người Sài Gòn một thời một thưở với bài Cầu sông Kwai rồi lạc vào dòng đời bằng vào nó gặp…”người trong ảnh chụp” là…”em”. Ấy vậy mà đủng đoảng thế nào chả biết nữa, với yêu cuồng sống vội vừa lươn khươn ở trên, nó và em chưa kịp nói “yêu”. Thì ngay tuần sau nó có nụ hôn đầu đời, bằng cách nó đưa em vào hạ, vào rạp ciné với bóng tối đèn mù. Lần đầu tiên trong đời nó mới biết thế nào là ngứa ngáy, là bàn tay năm ngón kiêu sa tháo mở với…xào khô, xào ướt đến ngốt người. Nó đang khơi đống tro tàn, nói dại chứ, ai muốn làm người nhớn cũng phải bước qua giữa lối đi hẹp trong bóng tối đen thui lủi của rạp ‘’ci-nê-ma’’. Chữ nghĩa vung vãi cũng bằng thừa vi nó chỉ muốn lên non tìm động hoa vàng qua một vạt áo dài ngang ngang…đầu gối. Bởi nhẽ nó đang ấp ủ thương hoài nghìn năm về một tà áo tiểu thư ấy thôi…

Ngày ấy gặp em, nó đang nổi trôi với…nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông. Nó ướm lời…anh vẫn yêu mầu áo ấy vô cùng. Qua hai ba lần điện thoại, sau đấy là hẹn hò. Hôm đó, em mặc áo lụa Hà Đông mầu mỡ gà, vạt ngắn ngang ngang đầu gối thật và nó lui cui đứng đợi ở cái cột đèn xế rạp Majestic. Lại nữa, nếu có ai hỏi mắc mớ gì nó chọn nơi đây, nó đành óc ách là rạp này vắng như chùa bà Đanh. Thêm nữa, nó chả dại dẫn em vào Lê Lợi…xem dăm chú chuột nhởn nhơ đú đỡn giữa lối đi. Hay Vĩnh Lợi đầy rẫy những lại đực, lại cái, thêm cái nạn đứng dậy thấy đít quần đầy kẹo ‘’sinh-gôm’’. Mà chả nhẽ nó ngu ngơ dẫn em còn hơi sữa vào Long Phụng xem phim Sữa rừng thay sữa mẹ! Gì chứ mục ‘’ci-nê-ma’’ nó ăn trùm vì thuộc lòng tên tài tử như Burt Lancaster, Kirk Douglas, Nathalie Wood, Liz Taylor, v..v..Nó còn ăn đứt thiên hạ cái khoản nằm lòng rạp nào chiếu phim xuất, rạp nào chiếu phim thường trực xem mệt nghĩ, cứ như…phim tập bây giờ vậy. Cứ lớp lang theo phim tập, thì từ hôm trước nó đã sởn tóc giống y Henry Ford. Hôm nay đây, nó đang dựa cột đèn nào có khác gì James Dean, vừa lúc nó nhìn thấy tà áo thấp thoáng bên kia đường là nó ào qua ngay.

 Vào trong rạp tối mù, nó đâu có hay biết trong bóng tối còn có hiện diện của dục vọng, dục tình. Chợt thấy trên màn ảnh người ta đang hôn nhau tung tóe nó cũng biết lưỡi đá miệng:

–  Nhắm mắt đi.

Em ngước mắt ngỗng nghễnh:

–  Để làm gì hở?

Câu trả lời…hở hang của em làm nó líu lưỡi trông thấy, tim gan phổi phèo nó muốn thắt lại. Hít một hơi dài, nó thu hết tâm can vào một cõi và bập bập như hút thuốc lá:

–  Để…hôn.

Em cúi đầu không nói gì, nó lụi đụi:

–  Không thích thì thôi.

Nói ‘’thôi‘’ cứ ngỡ là…xong chuyện, chả hiểu trời sui đất khiến thế nào nó hôn đại một cái. Đồ phải gió cắn răng gì đâu chả biết nữa, trong bóng tối em lại cắn răng thật mới đau. Nó lại đang há mồm. Răng nó đập vào răng em một cái cốp đến ê càng và…đau thật. Nó ngượng ngập, em ngúng nguẩy quay đi. Đang nhiễu nhương vậy, em quay lại ôm lấy nó thì thầm:

–  Để anh hôn rồi. Anh lại nghĩ Như hở một tí cho người ta hôn.

Em rúc đầu vào ngực nó. Và em nói như thoa mỡ:

–  Anh cứ xem như anh vừa…hôn Như rồi đó.

Nó lại nghĩ là em đã…chịu đèn, mặc dù rạp đang tắt đèn, nên nó cúi xuống sát mặt em hơn. Xem phim thấy người ta hôn nhau dễ như ăn trứng luộc mà với nó chả thấy ngon ăn chút nào. Cùng lúc nó đang nhùng nhằng về cái hôn: Như có gì thúc đẩy không tên của cái tuổi táy máy, tay nó áy náy đặt lên đùi em. Im ắng. Cái im ắng đồng lõa với cái tay đang hí hoáy với ba cái…cúc quần của em. Bỗng nghe ‘’tách’’ một cái như pháo xiết của cái cúc bấm. Nó cảm thấy run run. Thêm một tiếng ‘’tách’’ khô khan như con thạch sùng tặc lưỡi giữa đêm khuya…

Mà nếu giữa đêm khuya, thì phải thề trước bóng đèn hột vịt…lộn rằng trước khi đâm đầu vào đây nó cứ ngỡ là sẽ hôn như ‘’ci-nê-ma’’ thôi. Chứ ông cố nội nó cũng không biết ba cái chuyện chân tay thừa thãi chẳng biết để đâu vừa rồi. Trở về với em, nó đang bấn xúc xích làm thế nào để hôn như để. Thì em mở miệng ra cho nó đùn lưỡi nó vào. Đột nhiên, em vòng tay và ôm hôn nó chặt cứng. Nó nhả miệng ra không được vì ngộp thở muốn chết. Ngay lúc ấy, qua sự hiểu biết của nó thì em hôn rất kền. Lưỡi em đưa đẩy tìm lưỡi nó. Mồm miệng nó cứ chẻ hoe trắng phớ với cái lưỡi cứng đơ, chả biết phải ngọ nguậy ra sao cho phải phép. Khi hai lưỡi quấn vào nhau, tim nó đập loạn xạ ngầu vì chưa một lần trong đời nó có cái…thú lạ đời ấy. Một quên hai nhớ cùng nụ hôn đượm mùi ngô non là tay nó luồn qua ba bốn hàng cúc vừa được tháo gỡ và chạm phải một vật thể bằng lụa mỏng tang, óng ả, mát rượi. Và nó chẳng biết nói gì, có nói cũng khôn cùng vì tay nó cứ nằm chết dí ở chỗ lạ lẫm ây cho đến…hết phim!

Thế nhưng qua những nhá nhem trên, trước khi về nó không quên rù rì là lần sau nó muốn em mặc áo đầm. Vì nó chả thích ba cái cúc bấm kêu ”tách…tách…” như thạch sùng cho mấy.

***

Tuần sau, đang ngó lơ qua bên đường là rạp Rex, nó láo ngáo chả hiểu sao em lại chọn cái rạp Eden cũ sì này. Và cứ ngỡ với mục ‘’ci-nê-ma’’ thì nó chỉ thua cọp, vậy mà em ngỗng dặn dò nó là nhớ mang theo cái áo lạnh. Nó chắc mẩm trong rạp máy lạnh chạy xả ga nên lạnh lẽo lắm đây, vậy thôi. Chợt thấy em vừa đi đến, bỗng dưng bàn tay nó lóng ngóng trông thấy vì bắt gặp cái áo “ốp-a” rất “à la mode”, cái “mini jupe” ngắn cũn cỡn rất Lolitta. Làm như…trông thấy cái nhòm gian gian của nó…Em chúm chím cười. Nó không biết nói gì hơn là làm thình và giắt em vào rạp. Ngồi xuống, nó dán mắt vào màn ảnh cả mấy phút mà chả thấy gì sất.

Rồi chả hiểu nghĩ sao, nó thì thào vào tai em:

–  Em…

–  Hở?

Lại hở hang nữa, cắm mắt vào khoảng sâu hun hút…Nó nhăng cuội:

–  Trong bóng tối thế này nhìn…đẹp lắm!

Mặc dù cái cổ áo…hở hang, khoét sâu hun hút, tối mù…

–  Xí…! Xạo quá!.

–  Nói thật mà.

Nói thật là nó nâng cằm em lên để nhìn kỹ hơn. Em đau đáu nhìn nó. Nó kề môi sát môi em. Môi nó chạm vào môi em. Lưỡi nó bắt đầu tìm kiếm lưỡi em. Bất chợt em ẩy nó ra:

–  Anh có yêu Như hay không mà hôn Như vậy?

Nó ngớ ra:

–  Như biết rồi mà còn hỏi.

–  Coi chừng người ta thấy xấu hổ lắm!

Nó không buồn trả lời, vì lưỡi nó vội luồn léo để quấn chặt lưỡi em. Em cũng biết hôn đáo để lắm chứ đâu có bỡn. Em lè lưỡi cho nó mút, và bảo nó há mồm để mút lại nó. Hai cái lưỡi…hôn nhau đậm đà, tha thiết. Bỗng em rụt lưỡi lại và nhấm nhẳng:

–  Chồ này gần cửa, kinh chết! Tìm chỗ khác đi.

Khi rày em dắt tay nó và leo lên tầng hai. Tưởng đã yên chốn, em lại dẫn nó lên tuốt tận tầng ba. Nó đảo mắt tìm hiểu thì hóa ra ở nơi chốn này được chia thành từng ô riêng rẽ, và rất ư sân khấu kịch nghệ “Ô-pê-ra” như ở bên Tây vậy. Em đi trước nó đi sau, trong bóng tối mờ mờ là những bước thấp bước cao của em. Nhưng nó không biết rằng đôi chân một bên cao, một bên thấp ấy với đường đời muôn vạn nẻo dẫn nó tới một khúc quanh khác mà nó đâu có hay. Em dẫn nó vào một ô trống không. Không một ai trừ em và nó. Nó đang hãi vì không biết có phải trả tiền thêm không đây !? Thì em đã ngồi tịt xuống cái ghế bành to tổ chảng và kéo tay nó bắt ngồi xuống. Vưa ngồi xuống là em choàng tay ôm nó khít khin khịt và hôn lấy hôn để. Bỗng em ngữa đầu ra sau cái ghế dựa to đùng, miệng nó tuột ra khỏi miệng em. Chơ vơ, trống vắng vì cái ghế quá rộng. Nó không biết làm gi hơn là gần như bò lên người em để hôn vành tai em. Ngón tay em bấu vào đùi nó như bám víu. Em vùi đầu vào cổ nó…Nó nghe được tiếng “..hừ..hừ…” nho nhỏ. Bàn tay nó vuốt ve cổ em. Mọi việc diển biến nhanh hơn nó nghĩ bằng vào bàn tay nó làm như vô tình chui tọt xuống ngực qua cái áo “ốp-a” rộng cổ hớ hênh…

Em bậm môi, lắc đầu:

–  Ở ngoài thôi, ở trong kỳ lắm!.

Bàn tay chạm vào bờ ngực. Em giữ tay nó lại, thở ra:

–  Đừng…đừng…

Nó lem nhem với em:

–  Tí thôi mà…

Em im lặng. Bạn bè nó dậy nó: Im lặng là…bằng lòng. Thế là bàn tay nó được thể dọ dẫm. Em có bộ ngực lép. Nó biết điều đó nhưng có cái khác mà nó chưa biết. Nó lần mò và tìm được cái chưa biết là cái núm ngực thun thun của em. Mấy ngón tay nó rà rà nhẹ nhẹ. Em cứ để mặc nó mân mê, gục mặt vào vai nó. Nó ve vuốt bên này rồi mơn man qua bên kia. Hai ngón tay vân vê núm ngực. Em có vẻ bần thần chờ đợi và nó cũng chẳng chờ thêm được nữa. Nó hôn gáy em, vòng qua cổ, tới cằm, rồi từ từ kéo lưỡi xuống ức của em. Xuống sâu nữa và sâu hơn nữa. Nó kéo một phần chiếc áo ngực em sang một bên và lưỡi nó chỉ còn cách núm ngực chỉ vài phân. Trong bóng tối mông lung, nó lõ mắt thấy núm ngực em lúm nhúm giống hai hạt ngô non. Nó ngậm núm ngực mút nhẹ và thật nhẹ…Em giật nẩy người lên như đỉa phải vôi:

–  Anh làm gì vậy! Anh…

Cái miệng nó đang bận bịu nên có trả lời được gì đâu. Em hổn hển:

–  Đừng anh…

Miệng em nói “Đừng anh” như lại ưỡn ngực lên một chút. Tay níu đầu nó xuống. Bổng em co người lại, làm miệng nó lại tuột khỏi núm ngực em. Em ngập ngừng qua hơi thở đứt quãng:

–  Coi chừng người ta thấy!

Nó chầy ra, vì có ma nào đâu! Vì vậy nó vòng tay qua vai em vừa ôm sát hơn, vừa che lphần da thịt nửa kín nửa hở và vừa vục đầu vào ngực em. Em thổn thức:

–  Anh ơi…Như…chết mất…đủ rồi. Anh ơi…

Nó ngưng hôn em để thở. Em ôm nó và nói.

–  Như yêu anh quá.

Em vừa thủ thỉ vừa vò đầu nó, ngực phập phồng theo sự mơn trớn của nó. Nó lẳng lặng mân mê ngực em. Em uốn éo như lẩn tránh. Nó ngỡ là vậy. Thế nhưng không. Em kéo đầu nó qua ngực bên phải. Nó tương chan đổ mẻ một câu chẳng đâu vào đâu:

–  Nữa hả.

Em gật đầu. Nó dùng lưỡi lê, lướt qua đầu ngực. Em thở dốc, ghì chặt đầu nó. Nó lần tay rờ rờ xuống dưới…một cách không sai sót, không chệch vào đầu cả. Mặt em nhăn nhúm:

– Ở trên thôi. Như…sợ…

Nó cũng sợ, vì trong lúc miệt mài ngực em…Nó có cảm giác có cái cái gì đó đang ngọ nguậy giữa hai đùi nó. Thế là không ổn rồi. Nó thần mặt ra nghĩ ngợi. Em chẳng biết nó nghĩ gì. Nhưng tay nó không biết…nghĩ nên mà mò mẫm xuống sâu hơn nữa. Có tiếng rên âm ỉ:

–  Đừng!

Em vừa nói vừa hơi ngửa ra phía sau và chườn lưng xuống ghế một chút như muốn nằm dài ra. Còn nó khom xuống hôn giữa hai môi như muốn…khóa miệng em lại. Em lẩy bẩy người khi tay nó lạc lõng ở phía dưới. Gò ngực em giờ đây nhấp nhô như gì ấy và mặt mày nhăn nhó hơn như bị…đau bụng. Em oằn người buông lơi:

–  Như…chết mất…!

Nó ngưng hôn, tay vẫn rờ rẫm, mồm miệng láo ngáo:

–  Thích không?

Em gật đầu. Nó hỏi lại cho chắc ăn:

–  Thích thật không.

–  Thích.

–  Thích gì?

–  Thích anh…”ấy” Như.

Ngu lâu đần dai cách mấy nó hiểu là tiếng “ấy’’ đây, sau này lớn lên nó mới vỡ nhẽ ra.

Tiếp, em thổn thức:

–  Hừ…hừ…ấy Như đi…..Như chịu hết nổi rồi.

Nhân lúc em đang mê sảng. Nó vục mặt vào ngực bên này hôn lấy hôn để, tay kia xoắn xuýt ngực bên kia. Nó cũng lảm nhảm:

–  Hôn mạnh nha….

Em nhắm tịt mắt lại và gật đầu:

–  Ấy nữa đi anh.

Miệng em mấp máy…Nó nghe không ra:

–  Gì?

Và em hổn hển như không ra hơi:

–  Anh…anh…Như…muốn…muốn quá.

Nó cũng muốn vậy. Nó muốn luồn tay ra sau tháo nịt ngực của em ra. Lóng ngóng cả một lúc mới xong cái của nợ ấy. Bộ ngực lép em giờ đây phơi bày ra hoàn toàn. Rồi như háu đói lâu ngày, nó ngoạm cả vào miệng. Như muốn nuốt chửng cái bánh ú. Em lắc đầu thều thào:

–  Nhẹ thôi…Đau anh….

Em thở dồn dập, đang trong cơn cuồng dại, đang trơ trụi nên em để nó hôn khắp người. Nó vén cái áo “ốp-a” lên và dí miệng xuống bụng em. Em đờ đẫn đến bấn loạn và ghì đầu nó xuống. Được thể nó vén miệng sâu xuống nữa. Em rướn người lên. Hơi thở nó dồn dập, máu chạy rần rần trong da thịt. Nó đánh bạo luồn tay vào trong váy em. Nhưng khi gần tới nơi cần phải tới thì cái đầu bảo…cái tay ngừng lại. Em kéo tay nó vào sâu hơn nữa. Nhưng vì cái váy chật chội nên em hơi dạng chân ra thì phải. Và dường như em muốn nói gì thảm thiết lắm…

Nó không nghe được vì trong phim đang chiếu có tiếng đại bác bắn ì oành…ì oành…

Bỗng em oằn oại:

–  Chết mất anh ơi…ơi…

Tại em chứ đâu phải tại nó. Em cầm tay nó đưa vào rồi lại đẩy ra trong giằng co, bấn loạn. Em buông tay nó ra. Vì cái ghế rộng quá khổ hơn người em nên em chườn người xuống tí nữa. Em kéo cái váy lên một chút để cả bàn tay nó chui vào. Hai tay em buông xuôi và run lẩy bẩy như bắt chuồn chuồn. Em thở như người…hấp hối. Năm ngón tay nó thong dong mầy mò vào sâu hơn…mò mẫm sâu…và sâu hơn nữa…Giờ ạ! Và nó giật thót người vì…

Vì…trong cái váy ngắn cũn cỡn ấy.  Trống trơn.  Bố mẹ ơi! Em chả mặc gì sất cả.

Cùng lúc, tay này em kéo nhẹ cái “phẹc-mơ-tuya” quần nó xuống, tay kia lấy cái áo lạnh phủ lên. Tay em chui vào nấp trong áo…Hơ! Nó chợt nhớ ra cái áo mà em dặn đi dặn lại là nó phải mang theo…Nó lại muốn “hơ” thêm cái nữa. Vì bụng dạ nó ấm ức quá lắm. Thế là không ổn rồi. Nó thần mặt ra…nghĩ. Vì nó…buồn. Nó nghĩ thêm một chút nữa… Hóa ra nó buồn…đái.

Cũng vừa lúc trận chiến The Longest Day trên màn ảnh vừa hiện lên hai chữ: “The End”.

Đèn phụt sáng…Hết phim, cả hai nắm tay nhau về, em cọc cạch với nó là mắc mớ gì lại dẫn em đi xem phim bắn súng đùng…đùng… Nó ớ ra vì chính em chọn cái rạp Eden thổ tả này mà. Và nó chỉ biết rằng hôm ấy với phim The Longest Day cũng là…ngày dài nhất của nó.

Yêu nhanh, chia tay cũng nhanh chẳng kém, đâu đó khoảng một hai tháng đong đưa với…em tan trường về đường mưa nho nhỏ thì em như cánh vạc bay…cái hạc bay lên vút tận trời, trời đất từ nay xa cách mãi. Và mãi về sau này, nhằm vào cái tuổi nhi nhĩ thuận, theo các cụ ta xưa thì các cụ bà mặc váy thì bên trong có mặc gì đâu. Vì vậy chả nên lấy đó làm lạ lẫm trong cõi trần tục này. Chuyện có thế và không hơn. Chuyện dưới đây với “gã” cũng vậy thôi.

***

Chuyện là sau mãn khóa Đồng Đế, được biệt phái về Sài Gòn thì một ngày, gã gặp lại ‘’ngày mai sỏi đá cũng cần có nhau‘’. Quỳnh Như rủ gã hôm sau tới nhà chơi, gã gật đầu. Hình ảnh váng vất trong gã buổi ấy là bụng của cô có hơi cấn một chút. Gã nhớ ra ở sân cột cờ say bí tỉ tối hôm đó, gã mới hay vì tiền dâm hậu thú nên cô phải thuê nhà ở riêng. Cô quay lưng về, bám cứng không rời gã là đôi chân, mai này gã đi theo đôi chân hay đôi chân đẩy đưa gã? Mà cớ sự gì gã lại đến nhà, chỉ có ông trời mới hiểu nổi, cho đến bây giờ gã không có câu trả lời. Hoặc trả lời một cách khác là ngày ấy gã hai mươi mấy, như con thiều thân thấy ánh đèn là lao đầu vào. Vậy chứ con thiêu thân về già thì sao đây? Đất sinh cỏ già sinh tật, già rồi gã lại đốc chứng sinh tật thích chui rúc vào những vùng kỳ bí chưa từng nếm trải để được lôi cuốn, và nhắm mắt lao vào để đi tìm cái thú đau thương. Hay luận theo mấy ông Tàu thì ấy là đại mộc lưu giang, bất đắc hồi cố, và gã hiểu là khúc gỗ to trôi trên dòng sông, cứ xuôi theo con nước, không thể quay lại được nữa.

Mà không thể quay lại được thì gã cứ xuôi theo con nước.

Nhà cô trong một con ngõ ngoằn ngoèo với những số nhà ‘’suyệch” trên ‘’suyệch” dưới. Leo lên căn gác gỗ ọp ẹp. Mà gọi nhà cũng chẳng hẳn là đúng, rõ ra chỉ là căn phòng trống trải, cuối phòng là cái bếp cũng trống trơn không kém. Vừa vào đã thấy cô ngồi trên giường đợi gã và đang đọc Chí Trai, tờ đặc san mãn khóa của trường Đồng Đế. Cô ngẩng lên ra dấu bằng mắt gã ngồi bên cạnh. Nhìn vào trang giấy, cô nói như không có gã ở đấy. Cô nói về cái ngày xa nhau mà chẳng có lý do. Gã ngồi nghe. Nhưng cái đầu gã cứ lặng lờ bay theo mấy con chuồn chuồn khi vui thì đậu khi buồn thì bay với mưa không ướt đất, nắng không ấm đầu…

Sau này gã cứ lẫn đẫn với: Ừ thì chuyện như vậy phải như vậy!

Quỳnh Như vẫn giữ đôi mắt tinh nghịch như ngày nào với chuỗi cười rúc rích. Vừa nói chuyện, cô vừa nhìn trang đặc san đang bỏ dở. À mà để nhớ lại xem nào? Chuyện gì đã xẩy ra? Thoáng như cô nhìn vào tờ báo, nhìn mà không nhìn như che dấu một nỗi gì. Thấy lạ, gã đoán chừng cô đang đọc bài của gã, nhưng bài vở gã viết có gì để cười. Gã quơ tay giằng lấy để xem. Cô dấu tờ đặc san sau lưng, gã chồm sang giằng lại và vô tình đẩy cô nằm ngửa ra giường. Và như ngẫu nhiên, cô kéo kéo gã theo và gã nằm úp lên người cô…

Chuyện tình của ngày nào cho mình thì phải viết thật, rất ngay tình, cô ngẫu nhiên…

Hay gã…“cố tình”, gã cũng không nhớ nữa!

Nhúc nhắc trong căn phòng vắng lặng là tiếng cười của cô như chuột rúc trong cót thóc…như trêu ngươi gã. Tiếng cười mỗi lúc mỗi mời gọi hơn…Hồi nhớ lại, gã nhớ như in là cô nằm dài ra giường, hai tay dang ra như chúa Giê su bị đóng đinh trên thập tự giá. Chỉ khác một nhẽ chúa Giê su bị dán chặt lên hai thanh gỗ dựng đứng, còn cô nằm thênh thang trên giường. Cô nhắm mắt như chờ đợi. Cái im ắng của căn phòng, sự im lặng của cô như đồng lõa. Gã đặt lên môi cô một nụ hôn. Tất cả trôi qua trong thoáng giây. Lại nữa, lại nếu như có ai đấy cắc cớ hỏi gã chuyện gì đã xẩy ra. Gã chỉ biết bộc bạch rằng giống như trời nóng, nước bốc hơi thành mây, mây thành mưa…mưa vẫn hay mưa cho đời biển động. .Thế nhưng trước biển động là cơn giông, cơn giông vừa ào tới chỉ trong một chớp mắt. Cơn giông đây là cái cúc áo. Cái cúc áo bị tuột ra khi giằng co hay đã được tháo cởi tự lúc nào. Thật tình gã không biết, mà chỉ biết một khoảng ngực trắng nhễ nhại đang lồ lộ trước mặt gã. Bất chợt theo tiếng gọi của đòi hỏi đang râm ran, miệng gã rời miệng cô và đặt lên bờ ngực ấy một nụ hôn vội vàng. Mọi sự như bất chợt với Sài Gòn sáng nắng chiều mưa.

Mà có mưa thật, mưa đang rơi tong tong trên mái tôn của căn gác hẹp có một cái giường.

Trên giường, cùng một lúc theo tiếng gọi của mây mưa. Tay gã lần mò cái cúc áo thứ hai. Khi không âm vang đồng vọng có tiếng kêu “tách” của cái cúc bấm quần ngày nào hiện về như ám ảnh gã. Một cái nốt ruồi hiện ra mời gọi. Cái nốt ruồi này trong rạp ciné, trong bóng tối trước kia gã không nhìn thấy. Cái nốt ruồi mầu nâu đỏ như kêu réo gã. Miệng gã gắn chặt vào núm ngực có cái nốt ruồi lâu hơn. Gã nhìn lên, mặt cô lờ đờ như cá ngộp nắng, có tiếng thở…như tiếng dài, như chấp nhận. Có tiếng rên tiếng “hừ…hừ…” khe khẽ. Vẫn tiếng rên ngày trước, của hò hẹn phảng phất đâu đây…Khi cái cúc cuối cùng được tháo bung ra. Cấu vào mắt gã là chiếc bụng tròn tròn khơi dậy thèm muốn của gã…Như một cuốn phim trắng đen quay chậm từng khúc, từng đoạn: Gã đặt lên bụng cô đang nhu nhú một nụ hôn. Trong ngần ngại, ngại ngùng. Cái bụng khiêu khích, khêu gợi. Cái phần dục tính của gã đang dán chặt lên cái phần dục tính của cô. Chúng nằm lên nhau sát sàn sạt như hai chiếc lá ướt đến khó chịu. Cái phần dục tính của gã nằm trong cái quần trương nở, chật chội, vướng víu. Rồi thì cái gì đến nó phải đến, cái quần cô được kéo xuống. Cái quần nằm ngang bắp chân, chưa rời khỏi hai chân.

Bỗng gã nghe tiếng thì thào: “Đừng anh…”.

Thế nhưng không phải, cũng như tiếng “tách” của con thạch sùng. Tất cả chỉ là âm vọng của ngày tháng cũ. Gã quên mất hai chân có cái ngắn cái dài. Gã bắt gặp chân này móc cái gấu quần kéo khỏi chân kia. Đập vào mắt gã là cái ‘’sì lip’’. Nói cho đúng ra không phải cái ‘’si lip’’ óng ả, mát rượi ngày nào của lần đầu gặp gỡ. Mà là cái ‘’sì lip’’ bằng vải khâu tay ở nhà. Trong gã thoáng với…cỏ xót xa đưa, cỏ xót xa người, với biển dâu dâu biển, vì mới ngày nào với áo tiểu thư…áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh, anh mến lá sân trường. Vậy đấy, là người nặng nợ với Sài Gòn không mưa thì nắng lại lởn vởn quanh gã…năm năm trời không gặp, từ khi em lấy chồng, anh một mình phiêu lãng, đời chia hai nhánh sông. Gã luồn tay vào nơi chốn…đời chia hai nhánh sông và xoa nhè nhè. Lại có tiếng âm ỉ đâu đó, của những ngày tháng cũ vọng về: “Đừng anh… . và tiếp: “Anh ơi…Như…chết mất…đủ rồi. Anh ơi…”.

Hai chữ “Anh ơi…” như là tiếng gọi của hôn thê gã. Gã nhớ ra hôn thê gã đang đi sắm quần áo cưới. Hốt nhiên hai chữ “Anh ơi…” của hôn thê ẩn hiện trong gã như bảo gã ngừng lại. Nhưng cái thân xác của gã không nghe theo gã. Thân xác này đang nằm úp lên thân xác kia nào có khác gì hai cái thìa úp lên nhau. Thân xác gã nhịp nhàng nhấp nhô trên thân xác cô.

Trong khi gã vẫn mặc cái quần “dra-gông” không cần ủi cũng thẳng nếp.

Gã đang phiêu lãng, phiêu bồng thì có tiếng còn, tiếng mất: “Hừ…hừ…Áy Như đi…Như chịu hết nổi rồi”. Cũng chỉ là vọng tưởng mòn mỏi của năm năm trời không gặp…đời chia hai nhánh sông…Tất cả những động tác nửa dồn dập gần gũi, nửa nhẹ nhàng nâng niu. Tiếng rên âm ả của cô tắc nghẹn. Tiếng rên của gã đứt quãng. Tất cả như hòa nhập với nhau. Hai tay cô vẫn dang ngang buông thả, hai chân cô vẫn buông thõng bên thành giường ngóng đợi. Gã khoan thai, nhịp nhàng. Gã giữ gìn, yêu thương. Gã thương yêu, giữ gìn.

Bỗng, gã thở gấp rồi buông thả dòng nham thạch âm ấm chan hòa trong quần gã.

Tất cả chỉ có vậy và cũng không hơn. Không hơn một lần…

***

Thế nhưng cũng đã hơn một lần, gã vướng bận với tâm sinh lý học trị liệu qua ông bạn lang Tây với chân thấp, chân cao, thêm chuyện Lâm Ngữ Đường với tục bó chân, bó cẳng của người Tàu. Chẳng qua gã làm như con đà điểu chúi đầu trong đụn cát, bởi hỏi là để hỏi thế thôi, vì gã biết rằng chuyện gặp lại…”người đi qua đời tôi” trong một căn phòng có mưa rơi rộn rã trên mái tôn như mời gọi. Thêm những âm vọng mà gã gánh bùn sang ao là những chìm khuất ẩn ức của người xưa, hòa nhập với những thúc giục đòi hỏi trong gã. Nói cho cùng, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho gã bơi trong vũng lầy ngập ngụa của một cõi nhân sinh. Cho đến lúc về già như bóng mướp đang chiêu hồn quá khứ đây, với chuyện sống để bụng chết mang theo, với gã thì chạy trời không khỏi nắng là…

Là chuyện xẩy ra sẽ phải xẩy ra!

Ấy là chưa kể khi gặp thằng bạn tử vi tướng số có chuyện tình ngang ngược gần gần giống như chuyện của gã. Bạn ghé nhà ngủ qua đêm, nửa khuya nghe ngoài vườn có tiếng cóc cái gọi cóc đực “ì ộp …ì ộp…” báo hiệu trời sắp mưa,…mưa vẫn hay mưa cho đời biển động. Thế là mất ngủ với những thao thức trằn trọc, bạn và gã lụm cụm chống gậy đi tìm dĩ vãng cùng những dằn vặt và bạn rầm rì rằng: Ở một quãng đời nào đó, ai chẳng một lần, ai chẳng có những chuyện chẳng đặng đừng để ân hận, để chẳng níu kéo lại được..Được thể gã tháo ống cống để xả, đang xả nửa chừng, bạn ậm ừ hỏi:

Vậy chứ có cái nốt ruồi son nào chăng?

Chuyện của gã tưởng đã quên, mà gần quên thật cả một thời gian dài. Bất ngờ được gợi nhớ lại qua máy vi tính. Rồi thì những chuyện đã qua, từ trong cũi ký ức mở cửa rủ nhau lũ lượt kéo ra đóng dầy thành những hoài niệm. Gã chẳng biết gì hơn là thôi thì ít nhất cũng một lần, một lần trong đời hãy trang trải cái nợ đời bằng vào các con chữ lay lắt trên những trang giấy.

Và gã đặt tên cho bài viết cái tựa đề: Như một lời tạ lỗi.

Bài viết rồi cũng xong, vẫn còn ngôi nán lại trước mấy vi tính và bần thần như thiếu vắng một cái gì ấy. Với cái gì ấy, gã rà rà con chuột đi tìm một truyện ngắn cũ có tên Tình giữa viết về những người tình một thời một thưở với Sài Gòn đầu đường cuối ngõ ngày nào năm ấy:

Tôi thoáng nghĩ viết về chuyện tình thì nên dùng tên thật, nếu không sẽ mất đi những hoài cảm, chân tình và đằng nào cũng một lần, thành thực với nhau, thành thực với chính mình: Tất cả đều gần ở cái tuổi bóng ngả đường chiều, một mai tóc đã điểm sương, con đàn cháu đống. Nếu ai đấy, ở một góc trời nào đó, gần cũng như xa, âm hưởng được những trang giấy này xin hiểu dùm tôi là, không phải bây giờ mà mãi mãi, cho suốt những ngày tháng còn lại, tôi vẫn nhớ, vẫn thương và vẫn yêu những người tình cũ của tôi. Hỡi em yêu dấu…Hường, Ty, Thịnh, Hà, Ngà, Châu, Nam, Hạnh lớn, Hạnh nhỏ, Hậu…hãy nhận cho tôi như một lời tạ lỗi, ai cũng một lần với muôn nghìn chữ nếu, như định mệnh đã an bài…

Và gã bồi hồi đọc lại, để thấy thiếu….một cái tên.

Ừ thì bằng vào tất cả những gì gã muốn nhắc tới qua bài viết là một thóang ngày cũ trong trí nhớ nằm trong cái tuổi dựa cột đèn, mây giăng giăng cuối phố. Mây vẫn bay, ngày vẫn trôi đi, bốn năm sau, thêm một lần gã rị mọ đắp chữ vá câu cho những trang giấy này đây.

Để rồi chẳng hiểu nghĩ sao gã đổi tên tựa đề bài viết là: Chẳng đặng đừng.

Thạch trúc gia trang

 Ngộ Không Phí Ngọc Hùng

 

 

 

 

 

 

 

©T.Vấn 2020

Bài Mới Nhất
Search