Đêm thu – Tranh: Mai Tâm
như nhớ một mùa thu
có phải mùa thu vừa qua ngõ
làm tôi chạnh nhớ đến một người
hoa cúc vàng mơ từ dạo nọ
em về ngày tháng hóa tinh khôi..
nắng rớt trên vai nghìn hạnh phúc
bâng khuâng chiếc lá rụng hiên nhà
khe khẽ thoảng nồng nàn hương cúc
em về thao thức một mùa hoa…
hồn ấm lại ngày thơ mộng cũ
mùa thu nào em sưởi trái tim tôi
thương quá chút tình tôi trú ngụ
môi em thanh khiết giọng ai cười
…để rồi mùa thu không về nữa
em đi rồi lá cũng vàng theo
hoa cúc rụng hiên chiều khép cửa
nụ hồng xưa ngùi ngậm tiêu điều..
…còn mình tôi hiên chiều quạnh vắng
lặng lẽ nhìn mây trắng tàn thu
em ở đâu …mùa thu thầm lặng
giữ giùm tôi nghìn ký ức xa mù…
ngồi nhặt mùa thu
người rồi đã như mây chiều phai dấu
tôi lặng thầm nghe dang dở mùa thu
những hoài niệm của ngày xưa dịu vợi
giờ xa xôi như sương khói xa mù
tôi cúi xuống giữa mùa thu tàn tạ
nhặt cho mình mùa cúc nhẹ nhàng rơi
nghe nuối tiếc chút tình đau nghiệt ngã
một người đi xa mãi tận phương trời
buổi về với cơn mê chiều xa vắng
rơi cuối mùa từng chiếc lá đìu hiu
chân trời cũ ngậm ngùi vương chút nắng
tiếc thương cho tình yêu vỡ trong chiều
không còn có mùa thu nào về nữa
buổi người đi mưa chìm dấu sương mù
tôi lặng lẽ ôm một mùa thu ứa
trôi giữa hồn thao thiết ngập hoang vu…
đừng trách mùa thu
bỏ lại mùa thu vàng trước của
con dế buồn bật hát khúc tương tư
tôi cũng không chờ mùa thu được nữa
nên loanh quanh tìm giọt nắng bên trời
sẽ còn lại những mùa thu mất dấu
trong tàn phai hờ hững trái tim người
khi biết em không bao giờ trở lại
thì ngậm ngùi nuối tiếc cũng đành thôi
mây sẽ đến nhưng không còn trôi nữa
nắng vẫn hồng nhưng hương sắc mong manh
như em xưa khi chuyện tình khép cửa
là hư vô năm tháng úa trên cành
tôi không trách mùa thu về quá muộn
để người đi xa ngút một phương nào
đôi lần nhớ chiếc lá vàng rơi xuống
mới hay rằng tôi khóc giữa chiêm bao…
nguyễn minh phúc