T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Louise Glück: Tributaries – Phụ Lưu/Noon – Buổi trưa (Phạm Doanh chuyển ngữ)

Bến cũ con đò – Tranh: Mai Tâm

Tributaries

 

All the roads in the village unite at the fountain.

Avenue of Liberty, Avenue of the Acacia Trees—

The fountain rises at the center of the plaza;

on sunny days, rainbows in the piss of the cherub.

 

In summer, couples sit at the pool’s edge.

There’s room in the pool for many reflections—

the plaza’s nearly empty, the acacia trees don’t get this far.

And the Avenue of Liberty is barren and austere;

its image doesn’t crowd the water.

 

Interspersed with the couples, mothers with their younger children.

Here’s where they come to talk to one another,

maybe meet a young man, see if there’s anything left of their beauty.

When they look down, it’s a sad moment: the water isn’t encouraging.

 

The husbands are off working, but by some miracle

all the amorous young men are always free—

they sit at the edge of the fountain, splashing their sweethearts

with fountain water.

Around the fountain, there are clusters of metal tables.

This is where you sit when you’re old,

beyond the intensities of the fountain.

The fountain is for the young, who still want to look at themselves.

Or for the mothers, who need to keep their children diverted.

 

 

Phụ Lưu

 

Tất cả các con đường trong làng tụ tại đài phun nước.

Đại lộ Tự Do, Đại lộ Cây Keo—

Đài phun nước dựng lên ở trung tâm của quảng trường;

vào những ngày nắng, cầu vồng hiện trong tia đái của tượng thiên thần nhỏ.

 

Vào mùa hè, các cặp đôi ngồi ở bìa hồ.

Có chỗ trong hồ bơi cho nhiều phản ánh—

quảng trường gần như trống rỗng, những cây keo không tới được.

Còn Đại lộ Tự Do thì cằn cỗi và khắc khổ;

bóng nó không chiếu trên mặt nước.

 

Chen kẽ với các cặp là các bà mẹ có con nhỏ.

Đây là nơi họ đến nói chuyện với nhau,

May ra gặp một người đàn ông trẻ, xem liệu họ có còn đẹp hay không.

Khi họ nhìn xuống, đó là một khoảnh khắc đáng buồn: mặt nước không được khích lệ.

 

Những người chồng đi làm, nhưng do một phép màu nào đó

tất cả những chàng trai trẻ đa tình luôn được tự do—

họ ngồi ở ven đài phun nước, hất nước vào người yêu

Xung quanh đài phun nước có các cụm bàn kim loại.

Đây là nơi bạn ngồi khi về già,

ngoài cự ly của đài phun nước.

Đài phun nước dành cho những người trẻ tuổi, những người vẫn muốn ngắm nhìn bản thân.

Hoặc cho các bà mẹ, những người cần giữ cho con mình được phân tâm.

 

In good weather, a few old people linger at the tables.

Life is simple now: one day cognac, one day coffee and a cigarette.

To the couples, it’s clear who’s on the outskirts of life, who’s at the center.

 

The children cry, they sometimes fight over toys.

But the water’s there, to remind the mothers that they love these children; that for them to drown would be terrible.

 

The mothers are tired constantly, the children are always fighting,

the husbands at work or angry. No young man comes.

The couples are like an image from some faraway time, an echo coming

very faint from the mountains.

 

They’re alone at the fountain, in a dark well.

They’ve been exiled by the world of hope,

which is the world of action,

but the world of thought hasn’t as yet opened to them.

When it does, everything will change.

 

Darkness is falling, the plaza empties. The first leaves of autumn litter the fountain.

The roads don’t gather here anymore; the fountain sends them away, back into the hills they came from.

 

Avenue of Broken Faith, Avenue of Disappointment,

Avenue of the Acacia Trees, of Olive Trees,

the wind filling with silver leaves,

 

Avenue of Lost Time, Avenue of Liberty that ends in stone,

not at the field’s edge but at the foot of the mountain.

 

Khi thời tiết đẹp, một vài người già nán lại các bàn ăn.

Cuộc sống bây giờ thật đơn giản: một ngày cognac, ngày khác cà phê và điếu thuốc.

Đối với các cặp đôi, thấy rõ ai là người ở bên ngoài, ai ở trung tâm đời sồng.

 

Những đứa trẻ khóc, đôi khi chúng tranh giành đồ chơi.

Nhưng nước ở đó, để nhắc nhở các bà mẹ rằng họ yêu những đứa trẻ này; rằng sẽ rất khủng khiếp nếu để chúng chết đuối.

 

Những người mẹ mệt mỏi triền miên, những đứa trẻ luôn đánh nhau,

những người chồng tại nơi làm việc hoặc tức giận. Không có thanh niên nào đến.

Những cặp đôi như hình ảnh từ một thời xa xăm nào đó, một dư âm vọng về

rất mờ nhạt từ những ngọn núi.

 

Họ đang ở một mình ở đài phun nước, trong một cái giếng tối tăm.

Họ đã bị đày ải bởi thế giới của hy vọng,

cũng là thế giới của hành động,

nhưng thế giới của tư duy vẫn chưa mở ra với họ.

Khi nó xảy ra, mọi thứ sẽ thay đổi.

 

Bóng tối đang buông xuống, quảng trường trống rỗng. Những chiếc lá đầu mùa thu rải rác trên đài phun nước.

Những con đường không tập trung về đây nữa; đài phun nước đưa chúng đi, trở lại những ngọn đồi nơi chúng đến.

Đại lộ Niềm Tin Tan Vỡ, Đại lộ Thất Vọng,

Đại lộ Cây Keo, Cây Ô liu,

gió đầy lá bạc,

 

Đại lộ Thời gian Đã Mất, Đại lộ Tự do kết thúc bằng đá,

không phải ở bìa ruộng mà ở chân núi.

 

 

 

 

Noon

 

They’re not grown up—more like a boy and girl, really.

School’s over. It’s the best part of the summer, when it’s still beginning—

the sun’s shining, but the heat isn’t intense yet.

And freedom hasn’t gotten boring.

 

So you can spend the whole day, all of it, wandering in the meadow.

The meadow goes on indefinitely, and the village keeps getting more and more

faint—

 

It seems a strange position, being very young.

They have this thing everyone wants and they don’t want—

but they want to keep it anyway; it’s all they can trade on.

 

When they’re by themselves like this, these are the things they talk about.

How time for them doesn’t race.

It’s like the reel breaking at the movie theater. They stay anyway—

mainly, they just don’t want to leave. But till the reel is fixed,

the old one just gets popped back in,

and all of a sudden you’re back to long ago in the movie—

the hero hasn’t even met the heroine. He’s still at the factory, he hasn’t begun to go bad.

And she’s wandering around the docks, already bad.

But she never meant it to happen. She was good, then it happened to her,

like a bag pulled over her head.

 

The sky’s completely blue, so the grass is dry.

 

 

Buổi Trưa

 

Họ chưa trưởng thành — thực sự giống một cậu bé và cô bé hơn.

Niên học kết thúc. Đó là thời điểm tuyệt vời nhất của mùa hè, khi nó vẫn đang bắt đầu—

mặt trời đang chiếu sáng, nhưng sức nóng chưa gay gắt.

Và tự do không trở nên nhàm chán.

 

Vì vậy, bạn có thể dành cả ngày, để lang thang trên đồng cỏ.

Đồng cỏ cứ vô biên, và ngôi làng ngày càng mờ nhạt-

 

Nó có vẻ là một vị trí kỳ lạ, khi ta rất trẻ.

Họ có thứ mà mọi người đều muốn và họ không muốn—

nhưng dù sao họ muốn giữ nó; đó là tất cả những gì họ có thể trao đổi.

 

Khi họ ở một mình như thế này, đây là những điều họ nói về.

Như thế nào thời gian không lướt qua họ.

Nó giống như cuộn phim đứt ở rạp chiếu. Dù sao họ vẫn ở lại—

chủ yếu là họ không muốn rời đi. Nhưng cho đến khi cuốn phim đứt được chỉnh,

cuộn cũ vẫn được gắn vào,

và đột nhiên bạn trở lại từ lâu trong bộ phim—

Vai nam chính thậm chí còn chưa gặp vai nữ chính. Anh vẫn đang ở nhà máy, anh chưa bắt đầu tồi tệ.

Và cô đang lang thang quanh các bến tàu, đã hư hỏng.

Nhưng cô không bao giờ muốn nó xảy ra. Cô tốt, rồi điều đó xảy ra với cô ta,

như thể bị một cái túi chụp lên đầu.

Bầu trời hoàn toàn trong xanh nên cỏ khô.

 

They’ll be able to sit with no trouble.

They sit, they talk about everything—then they eat their picnic

They put the food on the blanket, so it stays clean.

They’ve always done it this way; they take the grass themselves.

The rest—how two people can lie down on the blanket—

they know about it but they’re not ready for it.

They know people who’ve done it, as a kind of game or trial—

then you say, no, wrong time, I think I’ll just keep being a child.

But your body doesn’t listen. It knows everything now,

 

it says you’re not a child, you haven’t been a child for a long time.

Their thinking is, stay away from change. It’s an avalanche—

all the rocks sliding down the mountain, and the child standing underneath

just gets killed.

 

They sit in the best place, under the poplars.

And they talk—it must be hours now, the sun’s in a different place.

About school, about people they both know,

about being adult, about how you knew what your dreams were.

 

They used to play games, but that’s stopped now—too much touching.

They only touch each other when they fold the blanket.

 

They know this in each other. That’s why it isn’t talked about.

 

 

Họ sẽ có thể ngồi mà không gặp khó khăn.

Họ ngồi, họ nói về mọi thứ — sau đó họ ăn bữa ăn ngoài trời

Họ đặt thức ăn trên chăn, vì vậy nó vẫn sạch.

Họ luôn làm theo cách này; họ tự lấy cỏ.

 

Phần còn lại — làm sao hai người có thể nằm trên chăn—

họ biết về nó nhưng họ chưa sẵn sàng cho nó.

Họ quen những người đã làm điều đó, như một loại trò chơi hoặc thử nghiệm—

sau đó bạn nói, không, chưa đén lúc, tôi nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục là một đứa trẻ.

Nhưng cơ thể bạn không lắng nghe. Nó biết mọi thứ bây giờ,

 

nó nói rằng bạn không phải là một đứa trẻ, đã lâu rồi bạn đã không còn là một đứa trẻ.

 

Suy nghĩ của họ là, tránh xa sự thay đổi. Đó là một trận tuyết lở—

tất cả các tảng đá trượt xuống núi, và đứa trẻ đứng bên dưới

sẽ chết thôi.

 

Họ ngồi ở chỗ tốt nhất, dưới hàng dương.

Và họ nói với nhau – bây giờ phải là đã vài giờ, mặt trời ở một nơi khác.

Về trường học, về những người mà cả hai đều quen,

về việc trở thành người lớn, về cách bạn biết ước mơ của mình là gì.

 

Họ từng chơi trò chơi, nhưng điều đó giờ đã dừng lại — quá nhiều sự va chạm da thịt.

Họ chỉ chạm vào nhau khi gấp chăn lại.

Họ biết điều này ở nhau. Đó là lý do tại sao nó không được nói đến.

 

 

 

Before they do anything like that, they’ll need to know more—

in fact, everything that can happen. Until then, they’ll just watch

and stay children

 

Today she’s folding the blanket alone, to be safe.

And he looks away—he pretends to be too lost in thought to help out.

 

They know that at some point you stop being children, and at that point

you become strangers. It seems unbearably lonely.

 

When they get home to the village, it’s nearly twilight.

It’s been a perfect day; they talk about this,

about when they’ll have a chance to have a picnic again.

 

They walk through the summer dusk, not holding hands but still telling each other every thing.

 

 

 

 

 

Trước khi làm bất cứ điều gì như vậy, họ cần biết thêm—

trong thực tế, tất cả mọi thứ có thể xảy ra. Cho đến lúc đó, họ sẽ chỉ xem chừng

và tiếp tục làm trẻ em.

 

Hôm nay cô ấy đang gấp chăn một mình, để được an toàn.

Và anh nhìn đi chỗ khác – anh giả vờ như quá chìm đắm trong suy nghĩ để khỏi giúp đỡ.

 

Họ biết rằng tại một thời điểm nào đó bạn không còn là trẻ em nữa, và tại thời điểm đó

bạn trở thành những người xa lạ. Nó có vẻ cô đơn không thể chịu được.

 

Khi họ về đến làng, trời đã gần chạng vạng.

Đó là một ngày hoàn hảo; họ nói về điều này,

về khi nào họ sẽ có cơ hội đi dã ngoại lần nữa.

 

Họ bước qua hoàng hôn mùa hạ, không nắm tay nhau nhưng vẫn kể cho nhau nghe mọi điều.

 

(Phạm Doanh chuyển ngữ)

 

 

 

Bài Mới Nhất
Search