T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Nguyên Lạc: CHUYỆN DÒNG SÔNG QUÊ TÔI/AI NGƯỜI LÃNH ĐẠN

Dòng Sông Cũ – Tranh: Mai Tâm

 

CHUYỆN DÒNG SÔNG QUÊ TÔI

Quê hương đoài đó chiều nghiêng bóng
Khói sóng sầu vương mắt đoạn lòng

.

  1. Chuyện Thứ Nhất

Quê mình có gì lạ không em?
Mai anh về thăm lại bến xưa
Anh về lại dòng sông thương mến
Hai bờ bần đom đóm rực sao

Anh tìm lại dòng đời xa vắng
Sông lụa vàng xuồng thả mái xuôi dòng

Hò ơ ớ ơ ơ
Đâu đây cá đớp bông bần
Nhặt thưa câu hò đối ơ ơ…
Nhặt thưa câu hò đối … Bạn nỡ đành xa tôi!

Hò ơ ớ ơ ơ
Bạn ơi hãy nhớ quay về
Trời trong trăng tỏ …ớ ơ ơ
Trời trong trăng tỏ … lời thề chớ quên! …ơ ơ

  1. Chuyện Thứ Hai

1.
Ta sẽ về thăm lại dòng sông
Của thời xuân mộng cũ!
Em đứng đó môi cười hết nụ
Mây sẽ rồi … gió cuốn bay đi
Em của tôi dáng nhỏ xuân thì
Dòng của đời
Trôi …  trôi … trôi mãi!
.
2.
Ta có nên về thăm lại dòng sông
của thời hồn nhiên cũ?
Mây đã bay … có bao giờ trở lại?
Nước xuôi dòng … có quay lại bến xưa?
.
3.
Ta sẽ không về thăm lại dòng sông
của thời tan tác cũ!
Em đứng đó bóng rầu dáng mỏng
Thuyền ra khơi …
đâu hứa quay về!
Người ra đi … rồi …
chắc mãi không về!
.
4.
Ta sẽ không về thăm lại dòng sông
của thời hung bạo cũ!
Xác em nổi trôi theo dòng bão lũ
Được tin người … tim nhé cố an!
Và đêm dài … đêm nhé hãy ngoan!
Ai rồi cũng về miền miên viễn!

.
5.
Ta sẽ không về thăm lại dòng sông
của thời quá vãng!
Quên đi nhé … quên đi
quên đi nhé!
Đã xa rồi … quên  nhé …
Xa lắm xa!
Nhớ làm gì?
Thời gian sẽ phôi pha
.
6.
Đã biết thế
Nhưng cách nào quên hở?
Khi đông về làm sao không trăn trở?
Tuyết rơi đầy giá lạnh luồn tâm
Nhức nhối vết thương mưng mủ trong lòng

Chỉ tôi cách để quên đi nỗi nhớ
Chỉ tôi cách để quên đi một thuở…
Và dòng sông … chảy mãi trong hồn
Thiên thu. Nghìn trùng … Người ơi có biết không?!

 

AI NGƯỜI LÃNH ĐẠN

1.
Đôi khi nghĩ mình “ngon lành”, “bá cháy”[*]
hơn hẳn hai thi sĩ Thanh Lộc, Lệ Vương [**]
Các ông lụy tình mà không dám “nắm cán”… thấy thương!
Nên giờ tiếc nuối muộn màng, đã vụt xa tình lỡ
.
Riêng tôi
tình đến liền nhanh tay “nắm cán”
Bảnh hơn hai ông, “lận tinh bỏ túi” cho chắc ăn
vội vàng đưa tình cho “tới bến” luôn [*]
Để thấy “thiên đường trong tầm tay với”
.
Mắt nhắm môi hôn
quấn quýt tay ôm
Rướn nhẹ thân cong
Rằm ngực hương trầm
.
Thời gian sao qua mau?
Tình trọn vẹn cho nhau
Đêm sâu đừng lo âu!
Lo chi mắt vương sầu?
.
Sẽ bền vững tình lâu?
Rồi chung kiếp đời nhau?
.
2.
Không ai đợi bể dâu oan nghiệt
Mảnh trăng thu bị bẻ “gãy đôi bờ”
Mắt lệ lưng tròng, thẫm dòng sông ly biệt
Sâm thương chia ngả đâu ngờ!
.
Ngẫm kỹ lại
Lòng tôi mang một vết thương
rất sâu rất đau!
Hơn hẳn hai ông thi sĩ
Nỗi đau các ông thật ra chỉ nhẹ nhàng dễ phai phôi
dù hơi chút thẫn thờ tiếc nối
Riêng phần tôi
vẫn hoài trăn trở khôn nguôi
khi thu phong hiu hắt quay về
nghe nhoi nhói bên lòng ngực trái!
.
Thôi xin lỗi…
Tôi thật tình xin lỗi
“nắm cán” hay không … đâu ai có thể ngờ
Nói ra chi liệu cũng bằng thừa
Giữa chúng ta ai là người “lãnh đạn” ?
.
Khối sầu tôi mang giờ đây trĩu nặng
Đâu đau khổ dịu dàng như của hai ông!
………
[*] Bá cháy: nhất hạng . Tới bến: tới cực điểm, “mút mùa”- Phương ngữ Nam bộ
[**] Tên giả tưởng

 

Nguyên Lạc

 

 

 

 

 

 

 

©T.Vấn 2020

Bài Mới Nhất
Search