T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

HươngKiềuLoan : Những PPS Một Đời – Dấu tích thương đau & Chiều qua nghĩa trang

Xin bấm vào đây để mở PPS

HươngKiềuLoan – Những PPS Một Đời – Dấu Tích thương đau

Lời Giới Thiệu :

Năm 2009, chị Hương Kiều Loan , sau chuyến đi thăm Tượng đài kỷ niệm chiến tranh Việt nam ( The Vietnam Veterans Memorial Wall ) ở khu Tưởng Niệm Quốc Gia  ( National Mall ) hồi cuối tháng 4 , gởi đến tôi những bức hình chị chụp được trong thời gian ở D.C.. Mặc dù đã từng đến đó một lần mấy năm trước đây, nhưng khi xem những bức hình vừa nghệ thuật, vừa chứa đựng những ý tưởng của một con người đã từng sống qua những ngày gian khổ nhất của chiến tranh, tôi vẫn thấy lòng mình chùng xuống.

Gần 40 năm trôi qua, mà những ám ảnh của cuộc chiến vẫn không phai nhạt chút nào. Kể cả ở một người phụ nữ chân yếu tay mềm, chưa từng phải xông pha trong lửa đạn, như chị bạn của tôi. Nhưng chị cũng như nhiều người khác, có anh em, người thân, bạn bè , đi vào cuộc chiến. Có người trở về trong chiếc quan tài phủ lá quốc kỳ và hàng chữ tổ quốc ghi công, có người trở về thân thể không lành lặn. Và cũng có người , sau khi tiếng súng chấm dứt, đi vào những trại cải tạo và không bao giờ trở về. Là người chứng của lịch sử, chị mang trong lòng nỗi đau của tất cả những mất mát đó cộng lại.

Lặng lẽ xem đi xem lại những bức hình, tôi biết rằng hế hệ chúng tôi không bao giờ có thể rũ sạch được quá khứ để thanh thản sống cho ngày hôm nay. Quá khứ có mặt ngay ở trong góc cạnh mà những bức hình được chụp. Ở mỗi góc cạnh, tượng đài kỷ niệm chiến tranh ấy cho người xem một ý nghĩ khác nhau ( cho những người chưa từng trải qua chiến tranh ) , một hồi ức khác nhau ( cho những người đã hơn một lần nghe tiếng rít của bom đạn, nhìn thấy thây người ngã gục, ngửi thấy mùi thuốc súng khét nghẹt, mùi da thịt thối rữa, cảm thấy cái chết đang đứng ngay bên cạnh mình ).

Chúng tôi còn nợ một món nợ không thể trả được cho những người đã chết. Chúng tôi mang cái tội là kẻ sống sót sau một cuộc mê cuồng của lương tâm con người.

Hơn 58 ngàn người lính Mỹ bỏ mình trong chiến tranh Việt Nam, một cuộc chiến tranh nơi mảnh đất xa lạ mà cho đến tận bây giờ, nhiều người dân nước họ vẫn không hiểu tại sao chiến tranh ấy xẩy ra, tại sao nước Mỹ lại dính líu đến, và nhất là tại sao con em họ lại phải trực tiếp chiến đấu trong cuộc chiến tranh ấy, để rồi hàng trăm ngàn người trở về mang thương tích trong hồn, trên người. Trong số đó, hơn 58 ngàn trở thành tử sĩ.

Dù vậy, họ còn có bức tường đá đen ghi tên từng người nằm xuống , mang hình thức một nấm mồ tập thể , một đài tưởng niệm chiếm một chỗ vinh dự trong khu đất quan trọng của thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Và hiển nhiên, trong trái tim của những thế hệ mai sau của nước Mỹ.

Nhưng còn những đồng đội của tôi, những người đã nằm xuống cho những lý tưởng cao đẹp nhất mà thế hệ chúng tôi hằng ôm ấp, những người cũng can trường chiến đấu cho đất nước đồng bào, cho dân tộc ? Có một chỗ nào vinh dự như thế dành cho họ không ? Có một ngày nào trang trọng trong năm để mọi người tưởng nhớ đến họ không ? Những đồng đội của tôi, như bao người lính khác của các bên tham gia cuộc chiến, cũng đã hy sinh tuổi trẻ, hy sinh cuộc đời cho những ước vọng cao quý nhất mà sự hy sinh ấy phải được coi là xứng đáng , có bức tường nào ghi lại tên tuổi của họ hay không ? Những thế hệ Việt Nam mai sau, có ai còn nhớ đến họ không ?

Nhưng, tôi biết chắc một điều, những đồng đội đã nằm xuống của tôi không bao giờ bị quên lãng. Ít nhất, với những người như chị bạn HươngKiềuLoan của tôi qua tác phẩm PPS ” Chiều qua nghĩa trang ” dưới đây .Ngày nào chúng tôi còn sống, còn thở, ngày ấy họ sẽ chưa bị quên lãng. Vì , đó là nghĩa vụ thiêng liêng của kẻ sống sót.

Xin bấm vào đây để mở PPS

HươngKiềuLoan : Những PPS Một Đời – Chiều Qua Nghĩa Trang

 

T.Vấn

(Trích : Nhớ những người đã nằm xuống – 2009 )

 

©T.Vấn 2012

Bài Mới Nhất
Search