T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Ngân Bình : I love you, too !!!

 

Tôi đến trung tâm “Group House” trễ mười phút theo dự định. Vừa bước xuống xe, tôi hấp tấp đi về phía dãy nhà chính thì chạm phải một người đàn ông Mỹ đang đi ngược về phía tôi. Ông khoảng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt thật phúc hậu. Với nụ cười thân thiện, ông nhìn tôi bằng đôi mắt xanh sâu thẳm.

-I love you!

Tôi giật mình tránh sang bên trái, bước đi vội vã. Người đàn ông vẫn theo bén gót và tiếp tục nói:

-I Love you!

Dù đã biết đây là nơi tập trung những người mang bệnh tâm thần nhưng tôi vẫn sợ. Cô Julie, một cán sự xã hội tâm lý đón tôi ở cửa. Tôi vui mừng chạy nhanh về phía cô. Người đàn ông vẫn theo sát tôi với câu “I Love you!”. Cô Julie nhìn tôi cười trấn an và nói nhỏ :

-Không sao, em nói “I Love you too”, ông ấy sẽ đi ngay

Tôi quay sang ông ngập ngừng :

-I love you, too!!!

 

Ông nghiêng đầu cười rạng rỡ rồi bước đi sau cái vẫy tay. Tôi nhìn theo cho đến khi bóng ông mất hút sau dãy nhà cuối rồi theo cô Julie vào phòng để bắt đầu công việc thực tập của một sinh viên ngành tâm lý.

***

Ngày … tháng … năm

 

Tôi tỉnh dậy với cơn nhức đầu như búa bổ. Trên sàn nhà la liệt những vỏ bia, bên góc giường là lá thư nhầu nát. Tôi lắc nhẹ cái đầu cho vừa đủ tỉnh táo để nhớ lại chuyện đêm qua.

Ừ! Đúng rồi, tôi đã trải qua một cơn chấn động. Không thể dùng chữ kinh hoàng để diễn tả, nhưng cũng đủ cho tôi rơi tỏm xuống vực sâu cuồn cuộn nỗi đau. Không đau sao được khi tôi đang cô độc nơi xứ lạ quê người, đang xây xẩm chới với trong những cơn nắng mưa lạ lùng của cái xứ Việt Nam xa lạ thì lại nhận được lá thư tuyệt tình của người yêu. Con bé Lily thật độc ác khi viết cho tôi những dòng chữ như có gắn lưỡi dao nhọn đâm từng nhát vào trái tim tôi :

 

“Em nghĩ rằng em không thể chờ anh. Thú thật là em rất yêu anh, nhưng anh lại ở xa em hàng nửa trái đất. Em tìm hoài không thấy mắt, môi anh và vòng tay ấm cúng của ngày nào. Vậy thì em yêu cái gì? Yêu cái hình bóng xa vời trong kỷ niệm chăng? Điều đó không thực tế phải không anh? Em nghĩ lá thư này sẽ làm đau lòng anh, nhưng tính em vốn thẳng thắn nên em muốn nói với anh rõ ràng điều em đang nghĩ và đang muốn … mình chia tay anh nhé …”

Tôi vò nát lá thư trong tay, hậm hực với ý nghĩ, làm sao con Lily có thể viết cho tôi những dòng chữ này. Chắc là cái thằng chết tiệt nào “cua” được nó, xúi quảy nó viết thư đoạn tình với tôi, chứ con bé này, ngoài cái sôi nổi, cuồng nhiệt làm sao nó có đủ sâu sắc để viết bức thư này.

Có tiếng gõ cửa. Tôi im lặng nghe ngóng. Thật tình giờ phút này tôi cần yên tĩnh và không muốn gặp ai hết. Tiếng gõ cửa lại vang lên với giọng nói khào khào phía bên ngoài :

-John ơi!

Tôi đứng lên với ý nghĩ, phải làm một cái gì đó chứ không thể ngồi đây gậm

nhắm cơn sầu :

-Hà hà, tôi biết anh đang ở trong đó.

Tôi bước tới. Cánh cửa mở toang. Thằng con trai té chúi nhủi vào mình tôi. Tôi chống nạnh, hất mặt về phía Tín:

-Gì nữa đây?

Tín lồm cồm đứng dậy. Nó nhìn tôi chăm bẳm:

-Bộ thất tình hả, sao mặt thấy rầu vậy?

Tôi tròn mắt nhìn nó, làm mặt giận dữ:

-Tại sao lại hỏi tao câu đó?

Thằng Tín vừa gãi đầu vừa ấp úng:

-Ừ thì người Việt của tôi thường nói vậy đó mà … Làm gì buồn dữ vậy, bộ thất tình hả? Hay là … Làm gì nhăn nhó vậy, đang đau khổ vì bệnh trĩ hả?

Tôi bật cười với lối trả lời dí dỏm của Tín, thằng con trai mười sáu tuổi mà tôi mới quen hồi tháng trước trong lớp học Anh văn của người bạn. Thấy tôi cười, Tín chun mũi lại, nheo một mắt với vẻ thích thú. Tôi cảm thấy nỗi buồn trong lòng như nhẹ đi được đôi chút nên bỡn cợt với nó :

-Nói thiệt, tao chưa thấy thằng con trai nào xấu như mày. Sao người ta nói Việt Nam da vàng mà mày lại đen thùi lùi vậy? Mày có chị em gì không? Có giống mày không? Con gái mà giống mày thì coi như “tiêu tán đường”.

Tín cười híp mắt khi nghe tôi nói nguyên câu tiếng Việt “tiêu tán đường” mà nó mới dạy tôi ngày hôm qua bằng cái giọng lơ lớ mà ai nghe được sẽ … không hiểu tôi đang nói cái gì?

-Đi chơi không?

-Đi đâu?

Tín gãi đầu:

-Thì đi chỗ nào mà anh cảm thấy vui.

-Ừ thì đi!

Ngày… tháng… năm

 

Hôm nay cuối tuần, tôi theo Tín đi nhà thờ. Lâu lắm rồi tôi đã không đi lễ. Không biết Chúa có giận tôi không? Nhưng rõ ràng Chúa đã ban cho tôi sự bằng an về thể xác cũng như tinh thần. Tôi đã vượt qua được nỗi buồn do con bé Lily bạc tình mang đến. Chúa đã cho tôi nghị lực để tôi có thể chứng minh cho thằng Tín biết tôi là một thanh niên cứng rắn và mạnh mẽ. Cái thằng nhỏ mười sáu tuổi này đã nổi giận khi đọc lá thư của Lily. Nó đòi viết thư chửi con nhỏ một trận cho bỏ thói phản bội. Tôi phải can ngăn nó đừng tốn tiền tem vô lý. Thật tình trong thâm tâm tôi nghi ngờ trình độ tiếng Anh của nó. Sau hai tháng làm bạn với tôi -mà mục đích chính là để học tiếng Anh- nó vẫn phải mỏi tay khi trò chuyện. Đôi khi không tìm ra chữ để diễn tả điều gì đó, nó cứ đập tay vào đầu và tự chửi mình “Trời ơi! sao ngu dữ vậy nè!!!!”

Tôi theo Tín dự lễ nhà thờ bằng tiếng Việt thì cũng như vịt nghe sấm, nhưng không sao, tôi vẫn thích làm chuyện ngược đời mà. Chỉ cần tôi ngồi đây, nhìn lên tượng Chúa trên thánh giá và tâm sự với Chúa cũng đủ cho Chúa hiểu được lòng sùng kính của tôi.

Ý nghĩ của tôi bị đứt quãng vì tiếng micro kêu rẹt rẹt rồi hú lên inh ỏi. Tôi nhìn cô gái đọc sách thánh đang lúng túng trên chiếc bục gỗ. Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn quanh như cầu cứu ai đó mới dễ thương làm sao. Khi âm thanh được điều chỉnh lại tôi lắng nghe giọng đọc êm đềm và thanh tao của cô. Tuy không hiểu tiếng Việt nhưng tôi vẫn say mê cái âm thanh diệu kỳ phát ra từ đôi môi xinh xắn. Mái tóc đen huyền thả dài xuống bờ vai thon. Chiếc mũi không cao lắm nhưng là một sự kết hợp hài hòa trên khuôn mặt trái xoan. Đẹp quá! Tôi khen thầm trong lòng khi cô gái nhẹ nhàng bước xuống. Tôi như chết sửng trước cái dáng dấp mảnh mai, tuyệt vời trong chiếc áo dài trắng muốt, kiêu sa. Suốt buổi lễ mắt tôi không rời khỏi người con gái đó.

Từng cử chỉ của tôi không thoát khỏi đôi mắt dò xét lém lỉnh của Tín. Thằng nhỏ gõ nhẹ lên đùi tôi rồi cười tủm tỉm. Quê thiệt! Tôi quay sang nhìn Tín một cách nghiêm nghị rồi nhắm nghiền đôi mắt như một tín đồ chân chính đang hướng trọn lòng thành kính về Chúa. Chung quanh tôi không ai biết, nhưng chắc Chúa biết những xao động bất ngờ trong lòng tôi!!!!

Ngày… Tháng… Năm

 

Thằng Tín quả quyết với tôi rằng nó không hề biết cô gái mà tôi nói là ai, lại còn sửa lưng tôi:

-Sao anh “35” quá vậy?

Tôi không trả lời, đưa tay che miệng cười đắc ý. Hồi trước, một thằng bạn xấu dạy tôi rằng, muốn làm quen với con gái Việt Nam thì đến trước mặt cô gái đó đưa tay đấm ngực và nói: tôi “35” lắm. Tức thì các cô gái sẽ thích ngay. Tôi áp dụng câu đó khi vào câu lạc bộ ở Tân Sơn Nhất với thái độ thật vui vẻ và tự tin. Không ngờ, nghe xong, cô gái bỏ chạy sau khi ném cho tôi một cái nhìn khó chịu.

Khi gặp Tín tôi kể chuyện này, nó cười bò và giải thích cho tôi hiểu ý nghĩa của con số “35”. Thật thú vị và khôi hài.

Ngày… Tháng… năm

 

Sáng Chúa nhật, mở mắt dậy tôi đã thấy mảnh giấy nằm lấp ló nơi cửa sổ. Thắng Tín cáo lỗi, hôm nay nó phải đi về quê nên sẽ không đến đón tôi đi nhà thờ. Tôi không có việc phải đi như thằng Tín, nhưng tôi sinh bệnh lười nên thay vì đi lễ tôi lại lên xe dọt ra phố.

Buổi trưa đường vắng có người con gái đang dắt chiếc xe đạp bị bể bánh đi ngược chiều với tôi. Phía sau cô là ba bốn tên thanh niên mặc áo rằn ri đang ve vãn chọc ghẹo. Có tên lại còn chồm tới, kéo ngược chiếc xe đạp lại. Vẻ mặt cô gái đầy lo lắng và sợ hãi. Vừa lướt qua tôi suýt lạc tay lái khi nhận ra đó là người con gái xinh đẹp mà tôi đã từng nhìn thấy ở nhà thờ. Chúa ơi! con bỏ lễ mà Chúa không giận con, Chúa lại làm cho mơ ước của con trở thành sự thật. Con đã gặp được nàng!!!

Tôi quay lại, rà xe sát cạnh cô gái, ném một cái nhìn thật “ngầu” về phía đám thanh niên. Cô gái nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu. Tôi đưa tay sờ bên hông rồi hất mặt hỏi

-Các anh làm gì vậy?

Đám thanh niên nhìn theo bàn tay tôi, chắc họ nghĩ rằng tôi đang tìm khẩu súng nên đưa mắt nhìn nhau và rồ ga vọt đi thật nhanh.

Tôi sẵn sàng một nụ cười thật hiền lành và một câu hỏi thật chậm để cô gái có thể hiểu tôi nói gì:

-Xe hư hả? Cô có cần tôi giúp không?

Dường như nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại sau sự việc vừa xảy ra nên cô gật đầu và nói rất nhanh bằng tiếng Anh khá chuẩn:

-Dạ, xin ông vui lòng giúp tôi.

-….

Tôi không biết nói gì nữa mà chỉ biết thầm tạ ơn Chúa đã ban cho tôi một phép mầu. Và nếu cuộc gặp gỡ này là định mệnh thì tạ ơn Chúa đã gắn vào cuộc đời tôi hai chữ định mệnh đáng yêu.

Ngày… tháng… năm

 

Đến bây giờ tôi mới biết, muốn làm quen một người con gái Việt Nam không phải là chuyện dễ. Cô gái chỉ cho tôi biết tên cô là Lan Ngọc, đang học năm thứ nhất tại đại học Văn Khoa. Cha của Lan Ngọc là một nhà giáo, nên gia đình rất nề nếp gia phong. Tôi chỉ xin phép thỉnh thoảng được đón Lan Ngọc tại trường để mời cô đi ăn kem, nhưng Lan Ngọc cũng nhẹ nhàng từ chối. Tôi không có cách nào để được gặp gỡ và trò chuyện với Lan Ngọc. Bí quá tôi đành phải lôi thằng Tín ra nhờ vấn kế.

Thằng nhóc này tuy nhỏ hơn tôi nhiều nhưng thích làm ra vẻ thầy đời. Buổi trưa, nó theo tôi tới trước cổng trường Văn khoa. Hai thằng ngồi uống nước mía để chờ giờ tan học. Vừa thấy bóng Lan Ngọc thấp thoáng nơi bãi đậu xe, tôi lính quýnh:

-Đó, cô mặc áo dài màu hồng đó!

Nghiêng bên trái rồi nghiêng bên phải. Nhổm lên rồi nhổm xuống một hồi, Tín quay sang tôi hỏi:

-Anh nói cô đó tên gì?

– Lan Ngọc .

Nó gật gù ra chiều thích thú:

-Được, anh ngồi đây, tôi sẽ dẫn cô Lan Ngọc ra đây uống nước mía với tụi mình.

Tôi đấm vào vai Tín:

-Không dễ đâu em ơi, đừng có xạo!

Tín giơ ngón tay cái lên rồi chạy một mạch vào bãi đậu xe. Tôi dõi mắt nhìn theo hồi hộp.

… Khi ngồi đối diện với Lan Ngọc, chứng kiến Tín nói chuyện tíu tít với Lan Ngọc (dĩ nhiên là bằng tiếng Việt, nên tôi có hiểu gì đâu!!!) tôi vẫn không tin là thằng nhóc này tài tình đến vậy.

Cuối cùng, bí mật … bị bật mí.Thằng Tín chẳng tài tình gì mà thuyết phục được một cô gái đoan trang, kín đáo như Lan Ngọc bằng lòng ngồi cùng bàn với một thanh niên người Mỹ và một đứa nhóc cũng là con trai. Lý do đơn giản, chỉ vì … Lan Ngọc là chị của Tín, nhưng tên thật của cô là Ngọc Lan, vì vậy mà tôi có kể cả trăm chuyện về Lan Ngọc, Tín vẫn không biết người con gái tôi đang tương tư là chị của nó.

Cái thằng khỉ này cà chớn thiệt. Vậy mà hồi trước tôi hỏi nó biết cô gái đọc sách thánh là ai không, nó lắc đầu nguầy nguậy. Tín thú thiệt ba nó nghiêm khắc lắm nên không dám để tôi làm quen với chị của nó.

Ngày… tháng… năm

 

Nhờ sự tiếp tay của thằng Tín mà tôi đã có được những buổi hẹn hò thật tuyệt vời với Ngọc Lan. Khác với Lily nóng bỏng, nồng nàn và táo bạo, ở Ngọc Lan, những gì tôi tìm thấy là sự dịu dàng, khép nép, là sự thanh khiết, mong manh mà tôi tự thấy mình có bổn phận phải tôn trọng và nâng niu.

Tôi đọc được từ trong đôi mắt Ngọc Lan một tình cảm ngọt ngào và trìu mến. Tuy vậy, tôi vẫn không dám bày tỏ tình cảm của mình. Tôi chỉ sợ sự vụng về của tôi sẽ làm vỡ cái tình cảm vừa tượng hình còn rất mong manh. Thằng Tín đương nhiên trở thành quân sư của tôi. Nó tìm tòi những quyển sách viết về phong tục, tập quán Việt Nam và tâm lý phụ nữ, rồi giảng giải cho tôi. Tôi cảm thấy một sự khác biệt quá xa về đời sống cũng như tình cảm giữa Đông và Tây. Nhưng không sao, đã yêu thì tôi phải cố công tìm hiểu và tập sống theo cung cách Á đông, miễn sao những điều đó có thể chứng tỏ được tình yêu chân thành của tôi đối với Ngọc Lan.

Ngày… tháng… năm

 

Tôi viết thư về nhà kể cho mẹ tôi nghe về cuộc gặp gỡ giữa tôi và Ngọc Lan -người con gái đã làm rung động trái tim tôi. Mẹ vui mừng khi biết tôi đã tìm được niềm vui sau nỗi buồn “thất tình”. Bà viết “câu chuyện của con thật hay, chẳng thua “Love Story” một chút nào. Mẹ tin là vậy, vì con trai của mẹ, từ bé đã nổi tiếng là có tài viết văn mà”.

Ý mẹ là gì nhỉ? Chắc mẹ nghĩ tôi đang thêu dệt để chuyện tình của tôi trở thành một chuyện tình đẹp như huyền thoại. Không sao, mẹ có nói gì tôi cũng không giận, vì tôi đang là người hạnh phúc nhất trên đời. Làm sao mẹ biết được tôi sung sướng đến dường nào khi tình yêu của tôi đã được Ngọc Lan đáp lại. Chắc mẹ tôi phải bật cười khi tôi kể rằng, dù đã yêu nhau 3 tháng nhưng tôi chỉ được nắm tay Ngọc Lan thôi. Một nụ hôn đối với tôi vẫn còn nằm trong mơ ước. Sự thanh cao của người con gái mang tên của loài hoa quý đã khiến tôi tôn thờ nàng một cách say đắm.

Ngày… tháng… năm

 

Cuối cùng thì ba của Ngọc Lan cũng biết được sự quan hệ tình cảm giữa cô con gái thân yêu của ông và người con trai ngoại chủng. Ngọc Lan đã phải đối diện với sự giận dữ chưa từng thấy nơi người cha nghiêm khắc.

Thằng Tín buồn rầu nói cho tôi biết, bây giờ, từng bước đi của Ngọc Lan sẽ được canh chừng kỹ lưỡng.

Tôi thắc mắc hoài, không hiểu vì sao những gia đình Việt nam lại có thành kiến quá nặng nề đối với việc con gái lấy chồng ngoại quốc. Tôi lại càng không hiểu điều Tín nói, người con gái nào lấy chồng Mỹ đều bị coi là hư hỏng, là mang điều nhục nhã đến cho gia đình. Cha mẹ nào có con gái lấy chồng Mỹ thì ra đường không dám ngước mặt lên để nhìn ai.

Như vậy nghĩa là sao? không lẽ người Việt Nam nghĩ rằng con trai Mỹ đều xấu xa, không đáng tin cậy. Mà cũng không hẳn như vậy, vì Tín có nói thêm rằng, chỉ vì hầu hết con gái Việt Nam lấy chồng Mỹ đều vì tiền, nên người ta đã đánh giá tình yêu của anh con trai người Mỹ và cô gái Việt Nam chỉ là sự lợi dụng vật chất.

Thật đáng buồn !!!

Vậy thì chuyện tình cảm của tôi và Ngọc Lan sẽ đi về đâu trong cái mối hỗn độn rới bời kia?

Ngày… tháng… năm

 

Cũng phải đến hơn một tháng tôi mới gặp lại Ngọc Lan. Thằng Tín mắt dáo dác căn dặn tôi và Ngọc Lan phải nói chuyện thật nhanh, “lỡ xui xẻo có người quen nhìn thấy méc lại ông già thì coi như hai chị em chết đòn”.

Tôi nắm bàn tay ấm áp của Ngọc Lan, gửi lên đó một nụ hôn thật nhẹ nhàng. Biết bao thương yêu, nhung nhớ được gửi gấm theo nụ hôn nồng nàn, tha thiết. Thường thì Ngọc Lan hay rút tay lại, nhưng lần này Ngọc Lan xiết chặt tay tôi, môi mím chặt để ngăn những dòng lệ đang chực chờ rơi xuống. Tôi vuốt nhẹ bờ má xanh xao của Ngọc Lan nói rất khẽ:

-Tín có nói cho em biết chỉ còn hai tuần nữa là anh trở về Mỹ không?

Ngọc Lan gật đầu, lau nhanh nước mắt:

-Anh muốn được gặp ba em để nói với ông rằng anh rất yêu em.

Ngọc Lan tròn mắt nhìn tôi:

-Đừng có điên, ba đánh anh gãy chân đó!

Tôi lắc đầu, giọng quả quyết:

-Anh không sợ. Anh muốn chứng tỏ cho ba em biết rằng, anh yêu em nhiều lắm và sẵn sằng chết vì em.

Ngọc Lan nghẹn ngào:

-Cho dù yêu em thế mấy thì anh cũng sắp rời xa em. Anh phải trở về Mỹ .. biết đến bao giờ mới gặp lại ?

Tôi nâng mặt Ngọc Lan, lau nhẹ những giọt nước mắt đọng ở vành mi, nói rõ ràng từng chữ, từng câu:

-Sau khi trở về Mỹ anh sẽ làm đơn xin tái đăng. Anh sẽ trở lại đây và xin cưới em.

Ngọc Lan áp má vào bàn tay tôi nước mắt không ngừng rơi. Tôi muốn được ôm xiết Ngọc Lan vào lòng để em biết rằng tôi không muốn xa rời em một giây phút nào, rằng tôi yêu em bằng tất cả sự sống của mình.

Ngày… Tháng…. Năm

 

Kết quả của cuộc gặp gỡ lén lút đó là một trận đòn kinh thiên động địa mà Ngọc Lan phải lãnh đủ. Thằng Tín kể cho tôi nghe với đôi mắt đỏ hoe. Cái thằng không sợ trời, không sợ đất như nó mà phải ỉu xìu nhỏ lệ thì đủ biết Ngọc Lan của tôi phải thê thảm đến mức nào. Ruột gan tôi như lửa đốt.

Tôi không hiểu được lối giáo dục của cha mẹ Việt Nam. Sao họ có thể tàn nhẫn như vậy. Tôi nói với Tín, điều này mà xảy ra ở Mỹ thì cha mẹ phải ngồi tù. Tín lắc đầu tỏ vẻ không tin.

Nó ngồi im lặng rất lâu rồi bắt đầu tỉ tê kể lể. Thế là tôi lại biết thêm nhiều điều về một gia đình Việt Nam mẫu mực. Chẳng hạn như cha mẹ nói gì con cái không được cãi hay trong hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đó … Thật, tôi không thể tin được. Không biết có phải thằng nhóc này đang giận ba nó mà nói quá lời không? Nhưng đó không phải là chuyện tôi bận tâm. Điều tôi lo sợ là sẽ không được gặp Ngọc Lan lần cuối trước khi lên máy bay trở về Mỹ. Tôi lắc mạnh cánh tay thằng Tín:

-Ê! Ráng giúp tao, cho tao được gặp chị của mày một lần nữa.

Nó đưa tay gải đầu. Tôi vẫn tin rằng sau cái gải đầu thằng Tín luôn tìm ra cách giải quyết.

Chúa ơi! Xin Chúa giúp con !

Ngày… tháng… Năm

 

Không ngờ buổi tối cuối cùng tôi được gặp Ngọc Lan. Tôi sửng sốt đến độ ngớ ngẩn khi Ngọc Lan xuất hiện trước cửa nhà trọ. Tôi nói không ra lời trong nỗi mừng vui tột độ. Tôi quay sang vò đầu thằng Tín như một lời cảm ơn nồng nhiệt. Tín nói nhanh:

-Hai người nói chuyện đi, em chạy lên nhà bác Năm lấy tiền hụi cho mẹ xong trở lại rước chị liền. Đừng về trễ quá ba nghi.

Tôi vẫn đứng đó nhìn trân trối vào khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần của Ngọc Lan. Cái vẻ đẹp hiền hòa và nhân hậu như tỏa ra sự thanh khiết khiến người đối diện không thể nào có ý tưởng vẫn đục được. Ngọc Lan chồm tới kéo tay tôi:

-Vào trong em phụ anh sắp hành lý.

Mắt tôi cay xè khi nhìn thấy vết bầm trên cánh tay Ngọc Lan. Tôi xót xa:

-Em bị đau nhiều không?

Ngọc Lan lắc đầu dấu diếm. Tôi kéo hai ống quần Ngọc Lan lên, bàng hoàng nhìn những dấu roi ngang dọc trên đôi chân trắng muốt. Tôi không tưởng tượng được làm sao Ngọc Lan có thể chịu nỗi hình phạt này.

-Em bị đòn đau như vậy … không sợ sao mà hôm nay dám đến đây?

Ngọc Lan âu yếm nhìn tôi, em nói với nụ cười tự tin và mãn nguyện:

-Không gặp được anh lần này em sẽ hối tiếc suốt đời.

Tôi quỳ xuống cạnh Ngọc Lan giọng thành khẩn:

-Anh sẽ trở lại. Em … chờ anh. Anh tin rằng tình yêu chân thành của anh sẽ thuyết phục được ba em. Hãy cho anh thời gian. Anh sẽ trở lại!

Có tiếng thằng Tín ngoài cửa hối thúc, Ngọc Lan nhìn tôi bằng đôi mắt nhòa lệ. Bất chợt, Ngọc Lan quay lại, hai tay ôm trọn khuôn mặt tôi. Lần đầu tiên Ngọc Lan -vâng! chính Ngọc Lan- đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng nàn. Nụ hôn đầu không chỉ có hương vị ngọt ngào mà còn hòa lẫn chút vị mặn của nước mắt đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi để mãi mãi không bao giờ tôi có thể quên được người con gái mang tên Ngọc Lan.

Ngày… tháng… năm

 

Mẹ tôi thật sự nổi giận khi biết tôi xin trở lại Việt Nam chỉ vì một người con gái. Mẹ nhìn tôi như nhìn một thằng bé đang làm chuyện điên khùng. Làm sao mẹ hiểu được tình yêu trong tận cùng trái tim tôi. Đừng ai bắt tôi phải giải thích vì sao tôi yêu Ngọc Lan đến như vậy. Tôi chỉ biết một điều, tôi yêu Ngọc Lan như trái tim tôi không còn một góc nhỏ nào để yêu thương ai nữa hết. Tôi đang chờ đợi … chờ đợi ngày trở lại một đất nước đang ngập tràn chinh chiến. Bạn bè tôi, ai cũng muốn nhanh chóng được rời khỏi mảnh đất chết, còn tôi, tôi muốn quay lại để thấy mình thật được sống trong một tình yêu vĩ đại và tuyệt vời.

……….

Ngày… tháng… năm

 

Chúa ơi! chúa bỏ con rồi sao?

Tại sao?

Tai sao?

Ngọc Lan!!!

Ngọc Lan! sao em bỏ anh????

***

Tôi ngồi im lặng rất lâu. Cái cảm giác hụt hẫng đến xót xa xâm chiếm tâm hồn tôi khi cô Julie cho tôi biết thêm …

 

Khi người thanh niên tên John tr sang việt Nam lần thứ hai thì Ngọc Lan đã qua đời vì một căn bệnh nan y được khám phá muộn màng. Hình như John không tin điều đó. Trong ý nghĩ của anh là Ngọc Lan không còn yêu anh nữa, nên đã bỏ anh mà đi. Niềm đau đó hằn sâu trong lòng John suốt thời gian anh ở Việt Nam. Nỗi ám ảnh quá lớn khiến tâm thần anh chao đảo, bất thường. John trở lại Mỹ với tinh thần không ổn định, để rồi sau đó, mẹ anh phải đưa anh đến bệnh viện tâm thần. Khi bệnh tình không thuyên giảm, người ta chuyển anh đến một nơi khác và trong hồ sơ bệnh lý của anh luôn luôn có kèm theo quyển nhật ký đã ngã màu.

 

Có phải từ trong tiềm thức John luôn chờ đợi một câu nói yêu thương nên suốt ngày anh cứ lẩn quẩn theo những người xa lạ để chờ câu nói “I love you, too”.

 

Chiều nay, trên đường về tôi sẽ ghé qua ngôi nhà nguyện nhỏ để cầu nguyện cho John, người đàn ông đã sống trọn vẹn cho tình yêu của mình. Tôi ước mong, sẽ có một lần nào đó Ngọc Lan bước vào giấc mơ của John để anh nghe được chính người mình yêu nói với anh “I love you, too” []

Ngân Bình

 

 

 

 

©T.Vấn 2012

Bài Mới Nhất
Search