Bên Rổ Rau Muống – Tranh : Trần Thanh Châu
1
Buổi chiều
mặc phong phanh
lại ngồi gần cửa sổ
không may phải cơn gió độc
nàng nằm ngay đơ
mặt tái xanh
mắt nhắm nghiền
môi tím ngắt
các con tôi la hoảng
bà con lối xóm tới đầy nhà
rồi người cạo gió, kẻ giật tóc mai
người bôi dầu xoa nóng gan bàn chân
một lúc lâu sau nàng hồi tỉnh
tay chân cử động
mặt đã đỡ xanh
mắt đã long lanh
môi đã có chút mầu hồng
có điều khi được hỏi
nàng ú ớ chẳng nên lời
cơn gió quái ác đã khiến nàng á khẩu
tôi thức dậy
trời vừa rạng sáng
không có tiếng chửi chó mắng mèo
như mọi khi
cũng không có tiếng ca cẩm
than thân trách phận
thay vào đó
là tiếng chim hót
trên cành bưởi trước nhà
tiếng dế xa xa
tiếng đàn gà con
tíu tít kiếm ăn ngoài ngõ
hình như có cả tiếng xào xạc
của mấy tầu lá chuối
đong đưa trong gió
Ôi! Đã lâu, lâu lắm
tâm hồn tôi mới đủ thanh thản, nhẹ nhàng
để nghe được những âm thanh dễ thương như thế
tôi bước ra ngoài
các con tôi đang học bài
cũng đưa mắt nhìn tôi
mỉm cười ý nhị
Ôi! Thật lạ! Cuộc đời!
nỗi bất hạnh của một người
có khi là hạnh phúc của nhiều người khác
2
Tháng trước nhạc phụ ốm nặng
vợ bay về Việt Nam
tôi ở lại đi làm
và chăm nom hai đứa con ăn học
phải đi chợ, phải chui vào bếp
kho thịt, chiên cá, nấu canh
tối đến nằm một mình
chiếc giường bỗng rộng thênh thang
trống trải
tiếng chim hót, tiếng dế, tiếng gà
nghe mãi
cũng nhàm
và tiếng xào xạc của lá chuối
cũng không còn dễ thương
như ngày đầu nàng trúng gió
hai đứa con hôm nào
cùng phe với bố
giờ bắt đầu thèm nghe tiếng mẹ trên phone
ba bố con ngồi ăn cơm
mặt buồn rười rượi
đứa lớn buông đũa mếu máo
“Bố gọi về xem ông ngoại khỏe chưa?”
đứa bé khóc òa
“Con muốn mẹ về với con.”
(nó nói trong tiếng nấc)
Em ơi!
dù biết rồi sẽ lại phải nghe
đủ những tiếng chì, tiếng bấc
đón em về nhà
anh vẫn rất hân hoan
bấc chì
thôi thì …cũng phải …cố quen.
3
Nhiều đức ông chồng
vỗ ngực ta đây một dạ, một lòng
với vợ
“ tớ chưa hề nghĩ đến chuyện ăn phở
thay cơm (1)
phở dù có thơm ngon nóng hổi
dọn lên bàn
tớ vẫn quyết để bụng chờ cơm
dù là cơm nguội”
tôi có hai cô con gái
bênh mẹ mọi bề
“ba mà trổ mòi thả dê
tụi con sẽ tống ba vào nursing home (2)
khi tuổi già bóng xế”
còn mụ vợ
bạn thân của Hoạn Thư (3)
“ cái ấy của em là của riêng tư
cho ai mượn xài là em ….cắt”
riêng tôi tự nghĩ chẳng phải phường bội bạc
có vợ rồi
đâu muốn rước bóng hình lạ vào tim
ngoài nỗi sợ con, sợ vợ
sợ mất mái ấm gia đình
còn thích sống sao cho có tình, có nghĩa
nhưng hễ gặp các cô, các bà
người ta thì để ý dáng điệu thướt tha
tóc thề, mặt trái soan, mũi dọc dừa
còn tôi mắt chỉ thao láo nhìn vào ….chỗ khác
thật tình mà nói
vợ tôi “hàng” cũng còn khá tốt
nhưng nhìn…. của lạ vẫn… khoái hơn
ăn cơm mãi thấy phở cũng… thèm
chỉ tội kéo cái rờ-moọc sau lưng
các cô các bà đều tránh né
may thay! Cũng có những người phụ nữ
đến với đàn ông
không nhất thiết để kiếm một tấm chồng
mà có khi chỉ tìm vui trong chốc lát
nên nhiều lần
những lời ỡm ờ, đẩy đưa, ngọt nhạt
lại gặp ánh mắt thuận tình
ôi! Lúc ấy vợ con, mái ấm gia đình
sự nghiệp công danh
nhân cách, uy tín… gì gì nữa
tôi cũng quên, quên hết
ngày mai có trở thành homeless (4)
cũng bất cần
cứ cùng nàng lặn hụp
trong bể ái ân
lúc hết cơn say tình
toát mồ hôi, giật mình,
hoảng sợ
thấy đang nằm bên vợ
mới biết mình …mơ
thỉnh thoảng đọc tin
thấy những ông tai to mặt lớn
tan nát gia đình
mất hết thanh danh
sự nghiệp
chỉ vì cái lỗ “xâu xâu mấy cũng vừa” (5)
tôi không dám a dua
phẩm bình lên án
bởi tôi biết Trư Bát Giới khôn lắm (6)
chờ Tề Thiên đi vắng (7)
mới ra tay
hắn cứ mật ngọt rỉ tai
nào phải thánh nhân, nên rất ít người cưỡng nổi lời cám dỗ
phúc đức cho tôi
lỗi lầm ngày xưa (nếu có)
vợ bỏ qua
tuổi tuy chưa già
nhưng đã có vẻ như “dưới không nghe lời trên bảo”
bởi vậy có thể dõng dạc giơ tay tuyên hứa:
“từ nay tôi sẽ là người chồng nhất dạ
thủy chung.”
Chú Thích
(1) Cơm: vợ; Phở: người đàn bà khác
(2) Viện dưỡng lão
(3) Nhân vật trong Truyện Kiều, ghen khủng khiếp
(4) Không nhà, vô gia cư
(5) Thơ Hồ Xuân Hương
(6) Nhân vật trong Tây Du Ký, bản năng của con người
(7) Nhân vật trong Tây Du Ký, lý trí của con người
Phạm Đức Nhì
©T.Vấn 2012