Thơ: Ngọc Phi. Nhạc: Trần Lê Việt. – Trình Bày: Xuân Phú
Tranh: Trần Thanh Châu
“ Ở trại Long Giao tôi gặp Phạm Ngọc Phi ( Ngọc Phi ), anh chàng cao to với cặp kính cận và nụ cười luôn nở trên môi, đã cho tôi ấn tượng tốt ngay lần đầu tiên quen biết. Anh hiền lành và luôn chiều bạn, cần cù làm việc không từ nan bất cứ điều gì. Anh có giọng hát hay, khá thích hợp với những bản nhạc buồn và chậm, có điều giọng hát đó không tương xứng với cơ thể anh, người nghe phải “ lên giây cót “ nhiều lần nhưng âm lượng không to lên được, nó cứ như những lời thì thầm tâm sự. Lúc đó tôi chưa biết mình có bạn là một nhà thơ, cho đến khi cả hai luân lạc ra Bắc, cùng qua những trại tù. Một đêm giáp tết, anh đọc cho tôi nghe bài thơ mà mới chỉ nghe bốn câu đầu tiên, tôi biết rằng trong cái vẻ ngòai hiền lành nho nhã của bạn tôi, là một trái tim rực lửa, một ý chí kiên cường :
Pháo nổ nghẹn dưới chân bầy ác quỷ
Đêm Giao Thừa tráng sĩ mắt rưng rưng
Gươm giáo một thời đành bỏ sau lưng
Trong ngục lạnh lửa căm hờn âm ỉ
Và từ đó, tôi may mắn được anh chia sẻ những bài thơ mới, những ý thơ còn nằm trong ý tưởng, kể cả được đóng góp ý kiến phê bình thơ anh. Ngoài những vần thơ bóng bẩy cả lời lẫn ý, tôi đặc biệt thích những câu thơ giản dị như nói :
Một lũ côn trùng hèn mọn tanh hôi
Làm sao biết được hương thơm trời đất …….
Khỏang năm 1982, tại trại cải tạo Vĩnh Quang, Vĩnh Phú , khi những tin đồn đóan về việc chuyển vào Nam đã trở thành hiện thực, mọi tù nhân đều có cảm giác về sự kiện Trời Sắp Sang Mùa, tôi và Ngọc Phi viết chung với nhau bản nhạc Người Về. (Trần Lê Việt)”.
Người Về
Thơ: Ngọc Phi. Nhạc: Trần Lê Việt. – Trình Bày: Xuân Phú
Em yêu ơi, trong đêm có bước ai đi về âm thầm
Nghe xôn xao hay chăng tiếng gió khuya xào xạc lòng ai
Người chốn xa ngàn, em lá úa tàn
Nhớ đến nhau qua cơn mơ suốt đêm dài một bóng
Em nghe chăng, theo con nước hắt hiu thăng trầm ngựa về
Mang trong tim cơn mơ lắng sâu khua vang động hồn đau
Ngựa đã quay về, đêm tối não nề
Có biết chăng nơi xa vời gió mang lời thề xưa.
Chờ đợi hòai nhau trong mơ chưa nguôi tiếc nhớ
Thuyền trần gian còn vương vấn không quên bờ bến
Nhớ mãi cung trầm, tiếng hát dạ cầm, câu hòai mong còn đó
Em nghe chăng, trong ta vẫn chưa quên tháng ngày phong trần
Bao gian lao không phai chí nam nhi tung hòang trường sa
Trời sắp sang mùa, xuân tươi đến rồi
Nước mắt ai chia đôi dòng cho vơi niềm chờ mong.
©T.Vấn 2012