T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

T.Vấn: Mụ Phù Thủy và đôi môi mềm *

(hay Đọc ” Lục Bát Khỏa Thân “

Của Ngô Tịnh Yên.**)

Tình yêu nguyên thủy – Tranh (bút chì): Thanh Châu

1.

Người đi soi cội tìm nguồn

Nghe trong cơ thể hao mòn khớp xương

(Ngô Tịnh Yên)

Tập thơ không dày lắm – 20 bài -. Như lời tác giả, con số 20 tượng trưng cho tuổi đôi mươi, tuổi của tình yêu. 20 bài Lục Bát Khỏa Thân.

Tại sao là Lục Bát Khỏa Thân?

Nói đến Lục Bát, người ta nghĩ ngay đến hai câu thơ nằm kề. Câu Sáu là Adam, mở lòng mình ra, mở cả thân xác mình ra để đón câu tám – E-và – bước vào cõi Thiên đường, bước vào lấp cho đầy chỗ cụt của xương sườn. Cái vần của Nguồn trong câu Sáu – Người đi soi cội tìm nguồn – phải vận với Mòn trong câu Tám – Nghe trong cơ thể hao mòn khớp xương – Cái mẩu xương bị lấy ra – tình nguyện cho lấy ra – để được bàn tay mầu nhiệm biến thành kỳ quan tuyệt vời nhất trong sự nghiệp sáng tạo của Thượng Đế. Dẫu cho sau đó là cả một nhân loại dại khờ suốt chiều dài lịch sử của mình.

Khỏa Thân là một đất trời trọn vẹn, một đất trời của thuở hồng hoang trong vườn địa đàng. Khỏa thân là thực tại bằng xương bằng thịt của khái niệm Tình Yêu, là điều kiện Đủ của nhị nguyên triết học, của nhị nguyên trời đất, nhị nguyên âm dương, của nhị nguyên Trăng và Mật, của nhị nguyên Lục Bát và Khỏa Thân. Như những nét minh họa của nữ họa sĩ tiếng tăm Nguyễn thị Hợp, nằm rải rác suốt tập thơ mỏng manh. Những “… Giai nhân nằm phơi lõa thể. Bên Ni phố vắng . . .” (Phạm Duy).

2.

Cầm tập thơ, tôi có cảm tưởng hai người nữ – thi sĩ và họa sĩ – đang đùa cợt nhân loại đàn ông chúng tôi, một nhân loại của những tên đàn ông ngờ nghệch, những tên đàn ông vốn nòi tình – ai mà không phải nòi tình trừ phi người ấy không có tim và không có một thân xác . . . bình thường? – những tên đàn ông tuy cha mẹ sinh ra nhưng bà mụ cợt nhả lén đặt một nốt ruồi bên ngực trái (chỗ ở của trái tim) và một nốt ruồi chỗ khởi đầu của cuộc nhân sinh ba vạn sáu ngàn ngày ngắn ngủi.

Đùa cợt hơn tất cả là trang bìa. Màu ngồn ngộn chết người của da thịt, màu trắng của gối chăn và màu hồng nhạt của tình yêu. Ôi món xa xỉ của những người đạo đức (giả). Cái màu sắc tổng hợp ấy đã ám ảnh tôi từ lúc đủ trưởng thành để nhìn người nữ bằng con mắt của một người nam, nghĩa là đã từ lâu lắm rồi – có thể đã từ nhiều ngàn năm về trước, thuở chưa có bộ kinh tình Kama Sutra, Ananga Ranga, hay trường tình Tantra – nay hiển hiện lồ lộ trên trang bìa tập thơ. Những sắc màu và hình ảnh nhảy múa như cây đũa độc ác mà đầy quyến rũ của Mụ Phù Thủy.

Làm tôi nhớ đến thuở đầu đời làm bài thơ vụng dại có nhan đề “Mụ phù thủy và đôi môi mềm” đăng trên Đặc San Xuân trường Trung Học Petrus Ký niên khóa 69-70 khiến vài thằng bạn choai choai cùng trang lứa cứ chạy theo hỏi một câu rất “con nít”: Tại sao phù thủy mà môi lại mềm được hả mày? Hỡi ôi cái lũ bạn đang còn cắp sách đến trường để học hỏi những điều khôn ngoan ấy chưa đủ . . . ngờ nghệch để hiểu rằng trên thế gian này duy nhất có một điều người ta cần sự ngờ nghệch để hiểu cho đến tận cùng là “Tình Yêu”. Vậy thì làm sao tôi có thể cắt nghĩa cho chúng hiểu tuy là phù thủy mà môi vẫn cứ mềm. Còn mềm hơn bất cứ môi . . . mềm là đằng khác – môi em mềm cho giấc ngủ anh thơm (NĐT) –

Thuở ấy, tôi đã nhiều đêm khó ngủ khi nghĩ đến những đôi môi mềm, nhất là môi mềm của phù thủy. Bây giờ, những thằng bạn tôi ngày ấy, chắc hẳn đã đủ “ngờ nghệch” để tự mình trả lời cho câu hỏi “ngờ nghệch” năm xưa.

(Những người bạn “ngờ nghệch” ở Petrus Ký năm xưa của tôi nay có người đã là ông nội, ông ngọai, có người vẫn tiếp tục “ngờ nghệch”, dù bao nhiêu năm lao vào trường đời vẫn chẳng học hỏi được gì hơn – trong lãnh vực tình yêu. Có đôi dịp, gặp lại nhau, câu chuyện về những ngày hoa niên đẹp đẽ ấy đi lòng vòng thế nào rồi cũng quay lại với những “đôi môi mềm” tưởng tượng, những buổi chiều Sài Gòn chợt mưa chợt nắng tâm hồn lũ choai choai đột nhiên muốn “nổi lọan”, “đi hoang”. Những buổi chiều hè nhau trốn học để chẳng làm gì khác hơn là quanh quẩn trước cửa trường con gái Gia Long, Trưng Vương chờ đón những thiếu nữ chưa hề một lần quen biết, với cái rạo rực thật đáng yêu là cầu may làm quen được một người, để trong những đêm khó ngủ, tưởng tượng ra trăm ngàn chuyện thần tiên như lời “sấm truyền” đã phán: Chốn khuê phòng Petrus Ký bắt chí Gia Long – và cả Trưng Vương nữa-)***

3.

Lần dở những trang thơ. Những trang thơ mong manh như những thân xác E-và trong cơn lốc thời gian âm ỉ. Trang Thả Lá Đề Thơ bên cạnh một tác phẩm nhiếp ảnh tuyệt vời của Nhiếp ảnh gia Hồng Nga (lại một nữ nghệ sĩ nữa – tôi tự hỏi!). Nhìn giai nhân trong ảnh- rõ ràng trong ngọc trắng ngà / giữa trời lồ lộ một toà thiên nhiên (Nguyễn Du) – tôi liên tưởng ngay đến cái Hữu Hạn của con người và cái Vô Hạn của Nghệ Thuật. Rồi đây, một trăm năm sau, một ngàn năm sau, hình hài này, sáng tạo tuyệt vời của Thượng Đế này, sẽ trở thành cát bụi, sẽ là hư không. Nhưng bức ảnh nghệ thuật sẽ bất diệt, sẽ còn lại mãi mãi, sẽ tươi trẻ mãi mãi như Tuổi Xuân (tên bức ảnh trong tập thơ), như vào giây phút diệu kỳ trang tuyệt thế giai nhân từ từ trút bỏ xiêm y, từ từ ngồi xuống cho người nghệ sĩ ghi lại hình ảnh sẽ được lưu giữ cho nhiều thế hệ mai sau – miễn là Lịch sử không đẻ ra thêm những Tần Thủy Hoàng nào nữa .

Tôi đọc trang Thả Lá Đề Thơ “. . . Từ đó . . .trái khôn ngoan đã biến thành trái dại khờ. Bao kẻ dại khờ đã yêu nhau trên trái đất này từ ấy đến nay? Tôi cũng là một trong những kẻ dại khờ đó, tình nguyện dại khờ. . . vui vẻ dại khờ . . .”

(Thả lá đề thơ – Ngô Tịnh Yên)

Thế ra, tôi đã nghi oan cho cho những nữ nghệ sĩ khả ái của chúng ta. Tôi tưởng các vị đùa cợt chúng tôi – một lũ nhân loại đàn ông dại khờ – Thế ra, tác giả NTY cũng là một trong những kẻ dại khờ đó. Tình nguyện dại khờ. Vui vẻ dại khờ.

Tôi tưởng … chỉ có chúng tôi – lũ đàn ông tội nghiệp – mới là những kẻ dại khờ.

Thế ra, các dòng sông, mọi lách nguồn, đều chảy về một chỗ trũng. Thế ra, những tư tưởng . . . lớn cũng đều gặp nhau ở một chỗ rất bé nhỏ nào đó (ngoài trần gian ngắn ngủi này).

4.

Đôi ta buộc đất vào trời

Cho hai người hóa một người mà thôi

(Ngô Tịnh Yên )

Khởi thuỷ là Thượng Đế. Và sau đó là con người với hình ảnh Thượng Đế. Khởi Thuỷ là Vườn Địa Đàng với hai con người khôn ngoan. Và sau đó là Trần gian với những mơ ước về vườn địa đàng và lũ con cháu dại khờ. Kể từ bao giờ, mà những thân xác đầm đìa mồ hôi hạnh phúc kia hiểu ra được rằng:

Đôi ta buộc đất vào trời

Cho hai người hóa một người mà thôi

( Trăng Mật. Ngô Tịnh yên )

Phải chăng từ giây phút:

Một trang sách mở kinh tình

Đôi vòng tay mở tử sinh khôn lường

Phút giây hội ngộ vô thường

Nghìn năm bốc cháy trên hương phấn người

(Kama Sutra. Ngô Tịnh Yên)

Cho hai người hóa một người mà thôi. Hay nói như Trịnh Công Sơn (?) . Tim tôi về trọ giữa buồng ngực em.

Ngôn ngữ thăng hoa hay tình yêu thăng hoa? hay thân xác thăng hoa? Dường như – với tôi – Ngô Tịnh Yên đã cho cả ba thăng hoa cùng một lúc. Với nhân loại, sự thăng hoa của thân xác và tình yêu trong cùng một sát na là chuyện không có gì mới lạ. Chỉ có điều người ta ngại nói ra. Qua ngôn ngữ, thi sĩ đã xoá nhòa ranh giới của trời và đất bằng cái phất tay rất phù thủy (với môi mềm lâm râm khấn thần chú: Om Mani Padme Hum – án ma ni bát di hồng –).(Theo Giáo Sư Tạ Chí Đại Trường trong “Sex và Triều đại”– Tạp chí Văn Học số 125 và các số kế tiếp – thì án ma ni bát di hồng / Om Mani Padme Hum có nghĩa là thanh tịnh: thân, khẩu, ý nhưng nguyên gốc lại mang hình thức tính dục là “châu báu nằm trong hoa sen” , một cách nói thanh tao hơn của câu: “cái lingam nằm trong cái yoni”).

Lại nhớ đến năm xưa thuở 17 tuổi. Tôi say mê truyện ngắn “Tiếng hát lên trời” của Hoàng Ngọc Tuấn viết về một nữ ca sĩ lừng danh đương thời. Trong truyện, nhân vật xưng tôi (hay tác giả) bày tỏ ước mơ được là gói thuốc Salem nằm trong túi áo của nàng ca sĩ. Cái ước mơ thật đáng yêu làm sao. Gần 40 năm từ ngày ấy, nay nàng ca sĩ chắc chắn không còn trẻ nữa. Khuôn ngực chắc chắn không còn đầy như ngày xưa nữa. Nhưng, nếu tôi được phép viết lại câu chuyện, tôi cũng sẽ giữ nguyên ước mơ được là gói thuốc nằm mãi mãi trên ngực áo nàng. Vì dẫu cho “thời gian nhuộm thịt da ngời” vẫn “còn đôi xúc giác gọi thời đam mê ” (NTY).

Tình yêu là một sự kết hợp (và dâng hiến) trọn vẹn. Cả thể xác lẫn tâm hồn. Đã đành là hai trái tim rung động. Nhưng cả hai thể xác cũng run rẩy – thật bất hạnh cho những ai không thốt lên được lời run rẩy – Khi “phút yêu mê rờn rợn khắp châu thân“, khi cơn hồng thuỷ dìm ngập cả vũ trụ, cũng là lúc dòng nham thạch phun lên từ ngọn núi lửa đốt cháy hết nhân loại để muôn vật trở về lại thuở hồng hoang. Đó là lúc:

Cánh sát na chạm địa đàng

Đôi ta trôi giữa hỗn mang đất trời

(Uyên ương. Ngô Tịnh Yên )

Đó là lúc đất trời giao hoan để sinh thành ra vũ trụ với hạt giống tình yêu nẩy mầm từ chỗ sâu kín nhất của tâm hồn và chỗ sâu kín nhất của thể xác:

Kiếp xưa của đất là trời

Trời không có đất nghe trời buồn thiu

Nên đôi ta phải biết yêu

Cho hai thân thể sớm chiều tương tư

(Hài Hoà. Ngô Tịnh Yên )

Từ “cho hai người hóa một người mà thôi” đến “cho hai thân thể sớm chiều tương ” nếu tính theo thời-gian-không-trọng-lượng thì chỉ là khoảnh khắc của một sát-na – cái khoảnh khắc không thể đo lường được bằng bất cứ dụng cụ hi-tech nào của đương đại. Nhưng so chiều dài của một nhân loại có sinh có diệt, có hợp có tan, sinh rồi diệt, diệt rồi sinh, hợp rồi tan, tan rồi hợp, thì – quả thật – tiến trình từ “hoá một người mà thôi” cho đến “hai thân thể sớm chiều tương tư” là một chiều dài có thể xuyên suốt nền văn minh hỗn mang cho đến điện tử rồi từ điện tử lại trở về hỗn mang. Về không gian, đó là một tiến trình vừa vượt khỏi những giới hạn quy ước về đất và trời, về thiên đàng và địa giới, vừa thu gọn trọn vẹn trong một khoảng vừa đủ cho “chân run? Mắt liếc? Tay ghì? Môi trao?”:

Thịt da không ở nhân gian

Tay bên Thiên Trúc chân sang Niết bàn

Cánh sát na chạm địa đàng

Đôi ta trôi giữa hỗn mang đất trời

(Uyên ương. Ngô Tịnh Yên)

Người nghệ sĩ – qua nghệ thuật – đã nâng cái trần tục (?) lên thành cái thoát tục, nâng cái hữu hạn trần gian lên thành cái vô hạn vũ trụ, nâng cái ngắn ngủi phút giây lên thành cái thiên thu vạn kiếp. . .

Thời gian nhuộm nẻo đi về

Mà sao trực giác chẳng hề đổi thay

Người yêu có mái tóc mây

Trói thời gian lại bằng dây ái tình

(Giác Quan thứ 7. Ngô Tịnh Yên)

Lại giật mình soi bóng mình trong gương. Những món tóc bạc đã bắt đầu xuất hiện. Hai bên đuôi con mắt loáng thoáng những dấu chân chim. Một cảm tưởng mơ hồ rằng sinh lực của mình cũng đã hao mòn đi theo năm tháng. Vụt qua trong trí nhớ một câu chuyện buồn đọc đâu đó. Câu chuyện về đôi vợ chồng gìa. Để kỷ niệm 50 năm ngày cưới, thay vì tổ chức tiệc tùng mời khách khứa đến tham dự, thì ông bà quyết định ngồi bên nhau ôn lại quãng đời chung từ những ngày họ còn lén cha lén mẹ hẹn hò.

Hình ảnh vợ chồng gìa – hai mái đầu bạc trắng – trong buổi chiều vàng lặng lẽ giữa khu vườn đầy hoa vàng lặng lẽ, rất lặng lẽ ngồi bên nhau ôn lại những năm tháng cũ, từ những ngày xanh cho đến những ngày vàng. Chợt một con gà trống từ đâu xao xác chạy đến nhảy lên lưng con gà mái. Rồi những âm thanh gù gù. Cụ bà đưa mắt lén nhìn cụ ông. Cũng vừa lúc bắt gặp cụ ông cũng đang đưa mắt nhìn mình. Hai bàn tay nhăn nheo hiểu ý xiết chặt cùng với hai tiếng thở dài . . . não nuột.

5.

Lục Bát như cô gái vừa đẹp, vừa duyên dáng mặn mà nhưng cũng khá là đỏng đảnh. Lần đầu tiên đến với thơ, người ta tưởng chừng như dễ dàng chinh phục được nàng Lục Bát. Nhưng không phải vậy. Càng lưu luyến với thơ, càng thấy rằng khó mà đến gần được cái hồn của Lục Bát. Cái mà Thi sĩ Luân Hoán gọi là “uyên nguyên căn bản”. Từ xưa tới nay có bao nhiêu người làm thơ, nhưng chạm tay được vào Lục Bát – theo tôi – không hẳn là có nhiều. Với tôi, Ngô Tịnh Yên chỉ cần kiễng chân lên một chút nữa là có thể với tới được cái hồn Lục Bát mà nhiều người làm thơ thèm khát.

Trong tập 20 bài này, có những bài mà duyên nữ tính bộc lộ rất rõ nét, từ vần điệu đến câu chữ. Bằng vào cảm quan của một kẻ thuộc . . . nòi tình, tôi nhận ra ngay cái nét nữ kia.

Thí dụ như bài Hôn:

Yêu nhau yêu cái răng khôn

Lỡ mai răng lệch biết hôn chỗ nào

Yêu cái răng khểnh thấp cao

Nếu như răng lệch chỗ nào mình hôn

Đã yêu đâu sợ mất còn . . .

Răng long đầu bạc vẫn hôn như thường

(Hôn. Ngô Tịnh Yên)

Có những bài lại nhẹ nhàng mộc mạc ý nhị như Ca dao:

Chỉ tại con mắt lá dăm

Nên tằm mới chịu ăn nằm với dâu

Còn tôi có tại gì đâu

Cũng đòi bắt chước theo dâu với tằm

. . . . . . . . .

chỉ tại cái nết không chừa

thế nên trúc cứ lẳng lơ với mành

còn tôi gỉa bộ vô tình

cũng đòi bắt chước trúc mành lăng nhăng

. . . . . . . . .

ghét tôi cũng chẳng ăn nhằm

trăm dâu cứ đổ đầu tằm là xong

(Trăm dâu cứ đổ đầu tằm. Ngô Tịnh Yên)

Làm nhớ đến câu Ca Dao đọc lên nghe như da thịt có gai: Kim chích vô thịt thì đau, thịt chích vô thịt nhớ nhau trọn đời.

Một tập thơ có 20 bài, mà được đến như thế, tưởng cũng là . . . hơi nhiều.

6.

Anh bạn thân họ Đặng gởi cho tôi tập thơ Ngô Tịnh Yên với hàng chữ trên trang đầu: “Gởi T.Vấn đọc chơi để biết rằng mình cũng đang Trăng với Mật”. Hôm sau, tôi gởi lại cho anh vài hàng trong bức điện thư, đại ý tập thơ đã gây cho tôi một ấn tượng khá mạnh mẽ. Tôi cũng đùa với anh đôi câu về Trăng với chả Mật. Chúng tôi đều “cùng một lứa bên trời lận đận“, vừa vượt qua ngưỡng cửa ngũ thập tri thiên mệnh được vài năm. Đam mê còn nguyên vẹn đó, nhưng “con đom đóm chỉ sáng ngàn đêm vui” (thơ NTY). Tôi cũng đưa tập thơ cho nàng và bảo em hãy đọc đi để nghĩ về Trăng với Mật của chúng mình.

Ôi cuộc sống hàng ngày với những thói quen đều đặn và . . . đều đặn. Đôi lúc, những thói quen đều đặn ấy đã che lấp đi cái “chất sống” đích thực của đời sống. Cuối cùng, dường như chúng ta chỉ sống với những thói quen, dù tẻ nhạt. Chúng ta ít khi sống đời sống đích thực mà lẽ ra chúng ta không nên để vuột khỏi tay, dù một giây, trong cuộc nhân sinh ngắn ngủi này.

Chỉ cho đến lúc, những thói quen hàng ngày ấy bị phá vỡ, thì e rằng có quá . . . muộn chăng. Tôi muốn nói đến cả những thói quen tình cảm và . . . ân ái vợ chồng.

Lục Bát Khỏa Thân, trong một chừng mực nào đó, đã gợi cho tôi nhớ rằng, mình nên chú ý hơn nữa tới những gì đằng sau thói quen đều đặn ấy.

. . . Hình như, với Lục Bát Khỏa Thân, các tác giả – thi sĩ, hoạ sĩ, ảnh sĩ – đã tiếp tay làm cho Trăng của chúng tôi sáng hơn, mật của chúng tôi ngọt hơn, dù không cần phải có món văn chương thi-hoạ-hình xa xỉ này, trăng mật của chúng tôi vẫn cứ là trăng mật. Dù biết sẽ đến một ngày “thời gian nhuộm nẻo đi về” (NTY), nhưng biết đâu, nếu chúng tôi cứ siêng năng niệm câu thần chú của thi-sĩ-phù-thủy “trói thời gian lại bằng dây ái tình” thì . . .

Biết đâu . . . ▄

T.Vấn

_______________________________________________________________________________________________

­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­* ” Mụ Phù Thủy và đôi môi mềm “: tên một bài thơ đăng trong Đặc san Xuân Canh Tuất trường Petrus Ký NK 69-70.

** Trăng Mật. thơ Ngô Tịnh Yên. N & M phát hành 2002. California-USA. Không đề gía bán.

*** Một cách rất tình cờ, tôi liên lạc được với mấy người bạn P.Ký năm xưa, nay ở rải rác khắp nơi trên thế giới. Kẻ ở Canada, người Úc Đại Lợi, kẻ ở Pháp, rồi Na-Uy, và phần lớn còn lại ở Mỹ. Có anh lại còn “ngờ nghệch “làm thơ . . . tình nữa. Và, tin hay không tin, khối anh P.Ký đã bị câu sấm “chốn khuê phòng Petrus Ký bắt chí Gia Long” vận vào người, khiến yêu ai thì cứ yêu nhưng phải lấy Gia Long làm vợ (trong đó có kẻ viết bài này).- T.Vấn (t.van@prodigy.net).

© T.Vấn 2006

Bài Mới Nhất
Search