T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Lưu Na: Vũ Quang Ninh

 

Hôm nay chúng ta đưa tiễn một người _ ông Vũ Quang Ninh_ qua đời ngày 16 tháng 3 năm 2013.

Lái xe trên đường về nhà, tôi được nghe trực tiếp truyền thanh buổi lễ tưởng niệm ông. Khi anh Nguyễn Mạnh Chí kể những kỷ niệm với người mới ra đi, bỗng dưng tôi khóc.

Tôi nhớ những ngày nơi đất này, mừng biết bao nhiêu nghe được tiếng nói của người mình trên đài radio địa phương. Tiếng nói của một cộng đồng, một cộng đồng lưu lạc, vang lên như một mầm cỏ bật lên trên mặt đất gian nan. Sống rồi, chúng ta đã sống… Ngày ngày tôi chờ nghe những bài bình luận, những bài nhận định, những lời mạch lạc nhân hậu. Tiếng nói dõng dạc ấy như những hồi còi trấn an, như tiếng nhạc chào cờ đầu tuần thuở còn cắp sách đến trường, có hiệu lực làm im lắng những xôn xao những eo sèo nhân thế, hướng mọi người về cùng một mối là đất nước khổ đau, về một niềm tin dân tộc sẽ trường tồn. Tôi hằng lắng nghe ông, dù tôi không biết ông là ai.

Nhưng ông không phải là người xa lạ. Khi đất nước phân chia, Việt Nam Cộng Hòa, khởi đi từ những ngày đầu nơi miền đất mới, đã có tiếng nói, có sự góp sức của Vũ Quang Ninh cho người dân, cho đất nước. Tiếng nói ấy đã vang ra, cho dù những đứa trẻ như tôi chưa góp mặt với đời; dẫu âm thanh ấy chưa vọng được đến tai tôi, tiếng nói ấy vẫn bền bỉ vang ra theo với thăng trầm của đất nước, và theo với bước chân của những người dân Việt lạc xa khỏi quê nhà.

Một người đã từng có dịp làm việc cùng Vũ Quang Ninh những năm xưa nhắc đến ông như một người nhạc trưởng tài ba, biết khéo léo kết tụ nhân sự và cư xử hòa ái, nên những chương trình truyền thanh do ông phụ trách đã đưa được kiến thức và giao cảm đến người nghe. Với tôi, ông đã là một tiếng nói không thể thiếu trong những ngày định cư nơi đất này, ông đã thành một tiếng nói của người Việt tỵ nạn.

Nhưng tôi đã hưởng những đóng góp ấy, những âm thanh ấy, như đã thừa hưởng gió mát hương quê, ngọn rau hạt gạo của đất nước, như đã thừa hưởng máu xương của cha ông, của những người lính, những người đã đổ xuống cho quê hương. Thừa hưởng trong vô thức. Chỉ khi mất quê hương tôi mới tiếc thương tất cả mọi điều. Chỉ khi tiếng nói ấy bặt đi, tôi mới nhận ra một âm thanh. Một âm thanh vẫn cố vang vọng cho đến giờ phút cuối, của một người tha thiết với quê hương.

Ông Vũ Quang Ninh không phải là người duy nhất đóng góp cho quê hương, cho người Việt. Nhưng ông là một trong những người muôn năm cũ đã bền bỉ cả đời cất tiếng cho quê hương. Bây giờ ông ngã xuống, như những thẻ domino đều đều tuần tự sập xuống theo thế cờ của thời gian, chúng ta còn lại bao nhiêu tiếng nói? Trước khi kiếp sống này qua đi, tôi có còn một dịp nào không để biết đến những người muôn năm cũ ấy?

Ông Vũ Quang Ninh, xin nghiêng mình giã biệt.

Lưu Na

 

©T.Vấn 2013

 

 

Ông Vũ Quang Ninh, giám đốc Little Saigon Radio, đã từ trần

(VienDongDaily.Com – 17/03/2013)

WESTMINSTER (VĐ) – Một trong những người Việt Nam làm đài truyền thanh kỳ cựu nhất tại hải ngoại đã ra đi vĩnh viễn trong sự thương tiếc của nhiều người, nhất là những thính giả trung thành của đài Little Saigon Radio (LSR). Vào sáng sớm Thứ Bảy 16-3-2013, ông Vũ Quang Ninh đã lìa trần ở Quận Cam, hưởng thọ 84 tuổi.

Theo lời của một thân nhân nói với nhật báo Viễn Đông, ông Vũ Quang Ninh đã vào bệnh viện Garden Grove vào ngày Chủ Nhật 10-3 vì bị viêm phổi. Sau vài ngày nằm ở bệnh viện này, ông được gia đình đưa qua bệnh viện Kaiser ở Irvine nơi mà ông đã trút hơi thở cuối cùng vào khoảng 4 giờ sáng Thứ Bảy.

Trong hai thập niên, ông Vũ Quang Ninh là giám đốc của Little Saigon Radio, môt đài phát thanh kỳ cựu, được nhiều người biết đến nhất tại Nam California trong nhiều năm.
Thành lập đài phát thanh ở hải ngoại là một ước mơ lớn được thành tựu của ông Vũ Quang Ninh. Chào đời tại miền Bắc Việt Nam, ông di cư vào Nam năm 1954 và bước vào ngành truyền thông kể từ đó. Sau khi tốt nghiệp trường sĩ quan Thủ Đức, ông được làm việc tại đài phát thanh Quân Đội của chế độ Việt Nam Cộng Hòa từ năm 1955 đến 1959.
Trong thập niên 1960 cho đến năm 1975, ông làm việc tại Nha Chiến Tranh Tâm Lý ở Sài Gòn, viết báo, viết bài bình luận cho các đài phát sóng từ miền Nam ra miền Bắc.
Sau khi tị nạn cộng sản tại Mỹ, ông làm cán sự xã hội tại Orange County, vẫn theo đuổi ngành truyền thông và chờ cơ hội mở đài phát thanh. Đến năm 1993, sự nghiệp truyền thanh của ông đã bay bổng lên cao với sự thành lập đài LSR. Ở thời kỳ cao điểm, đài này phát sóng trực tiếp đến cả trăm ngàn thính giả tại Quận Cam, Nam California; San Jose, Bắc California; và Houston, Texas.

Ông Vũ Quang Ninh từng nói rằng phát thanh đã ngấm vào máu, là hơi thở của đời sống của ông. Mặc dù già yếu trong mấy năm gần đây, ông vẫn đến đài phát thanh hầu như mỗi ngày. Theo lời của Hương Terri, con gái của ông Vũ Quang Ninh và cũng là người thường lái xe đưa cha đến đài, ông vẫn viết bình luận và nhờ xướng ngôn viên khác đọc trên làn sóng cho đến trước ngày vào bệnh viện. ( Theo báo Viễn Đông)

Bài Mới Nhất
Search