T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Hoàng Xuân Sơn : QUAN ẢI

clip_image002

Tranh : Trần Thanh Châu

 

Vầng trăng mất ải địa đầu

xẻ đôi dấu nhớ rụng mầu quan san

vùi khe. đá núi tan hàng

nỗi đau đồng trụ còn mang đến giờ

nằm trong huyết nhục ơ thờ

sông cuồng nước nghịch xác cờ tang thương

đêm nhốt xương giữa nguyện đường

trắng mắt dã chiến mười phương ngục cùm

đâu rồi cuống mạ xanh um

con sâu trong kén thở giùm nhân sinh

sỏi cuội là đất quê mình

hòn bi lăn xuống lộ trình máu me

năm năm mười năm bờ đê

một trăm năm vỡ ngạn về tay không

lúa tôi xa ngọn chiêm đòng

rơm em héo đụn giữa lòng quê tang

Tháng tư con chim ra ràng

bóp chết trứng nước tình đang dậy thì

ra vườn thanh gột từ quy

tiếng van vỉ hót kinh kỳ trận vong

tròn không? ai biết được vòng!

vuông khăn khổ lụy nhốt tròng binh đao

thôi xuân trả áo lại đào

dây xoang yếm thắm liệm vào thinh không

giờ nhìn nhau mất hình dung

hôn mường tượng ấy tẻ cùng hương hoa

 

Tháng tư bồng bế nhau qua

dưới chân thần nữ rợp tòa oan khiên

hồn ai bể lạc hư huyền

bãi dâu cuồng sát đau miền phục sinh

thân lạ vóc dáng lạ hình

trăm câu mềm dịu hóa tình góc gai

ải quan đâu ở non đoài

mà trăng giấu biệt tàn phai nỗi niềm

 

Ở hoang tru câu kinh đêm

hát như vây khổn rừng chìm thâm u

rặng bươn qua kẽ thần phù

áo trùm cao rách gió mù tuyên quang

trộ đời lao lý dọc ngang

tiếng đau gỗ xẻ bên hàng phục thân

trời chiều nạm mặt hồng ân

tia máu lửa bắn xuyên quầng mắt thâm

van cây dỗ hạt lên mầm

mốt mai hoài cố khêu trầm ngãi xưa

hát kinh ở xuyên sơn. thừa

lời rao cấm cố xin chừa tội nhân

hẹn đưa lòng suối thất thần

chút tình nông nổi trao thân biệt đày

Biên cương biên cương chiều nay

ngọn dao thổ phỉ chân mày thục quyên .

 

HOÀNG XUÂN SƠN

[ hồi niệm một tháng tư ]

 

 

 

©T.Vấn 2016

Bài Mới Nhất
Search