T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Ngân Bình

Ngân Bình

Ngân Bình, tên thật : Đặng Lương Nguyệt. Nguyên chủ bút tạp chí Cadao (Dallas). Đã xuất bản tuyển tập: Gởi chút niềm riêng (2011). . . " Đời sống không bao giờ là vườn hồng, nhưng cũng không phải là cánh đồng hoang đầy mìn bẫy hầm chông. Con người không phải ai cũng là chó sói, nhưng cũng không phải ai cũng là con cừu non. Đường đời thì muôn vạn lối, có lối dắt đến vườn hồng, có lối dắt đến cánh đồng đầy hầm bẫy mìn chông, có lối đưa ta gặp cừu non, có lối đẩy ta vào hang chó sói. Nhưng vườn hồng hay cánh đồng mìn bẫy cũng đều có nước mắt và nụ cười. Chó sói hay cừu non vẫn ẩn chứa dưới sâu thẳm cái hình bóng con người. Tôi có thể ví von ẩn dụ như thế về thế giới những trang viết của Ngân Bình .T.Vấn - đọc tiếp

Ngân Bình: Quãng đường nhìn lại

  Tranh: Trần Thanh Châu   42 năm, nhìn lại một quãng đường. Câu chuyện dưới đây của Ngân Bình, là một câu chuyện đời có thật của chính tác giả và người bạn đời mà như chị đã viết trong bài “em chọn anh như chọn chính định mệnh đời mình”. Rất nhiều người

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Lỡ

Ảnh (HKL)   Vừa mở cửa xe, chưa kịp bước vào, Sở nghe tiếng đề máy èn ẹt rồi tắt ngúm.  Sở đoán người trong xe là Mỹ Kim, “ca sĩ” chính của chương trình hát “karaoke” trong bữa tiệc hôm nay, nên lui lại phía sau vài bước. -Xe  của cô sao vậy? -Em

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Người đi, người về

Ảnh (HKL) Đang lui cui lau bàn kiếng thì có người đẩy cửa xồng xộc bước vào. Tôi ngẩng lên, chưa kịp lên tiếng chào hỏi, thì bà đã hất mặt nhìn tôi bằng cái nhìn thiếu thiện cảm. -Nè cô kia, đến bao giờ cô mới chịu buông tha thằng con của tôi hả?

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Chẳng nợ nần nhau

Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh Cứ mỗi hai tuần tôi lại vào “Nursing home” để thăm bà Julie, người bảo trợ gia đình tôi  từ trại tỵ nạn sang Mỹ. Lần này gặp tôi, bà hớn hở báo tin: -Tao mới biết ở trong đây có một người Việt Nam. Không chờ tôi

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Vì sao?

Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh Tôi được Đôn đưa về Việt Nam để ra mắt gia đình chồng sau khi chúng tôi thành hôn được hai năm. Xa quê hương cũng đã mười năm hơn. Những đứa bạn thân thời trung học vẫn còn ở lại quê nhà. Chúng tôi vẫn liên lạc

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Mùa xuân của Hạ Vàng

Ảnh Cắm Hoa – Trương T Vinh Tên nó là Hoàng Hạ. Mùa hạ vàng. Mùa hạ luôn có nắng. Nắng nhè nhẹ hay nắng cháy da cũng thế,  người ta  vẫn nói “nắng vàng reo vui dưới những bước chân chim” để chỉ những đứa bé tung tăng trong những buổi đến trường. Có

Đọc Thêm »

Ngân Bình: NGƯỜI ĐÀN BÀ XẤU XÍ

                            Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh Nếu có ai hỏi tôi thích bộ phim nào nhất thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời, đó là bộ phim “Cô Gái Xấu Xí”. Tôi đã thương nhân vật Huyền Diệu như thương chính bản thân mình. Bởi cô gái đó đã nói giùm

Đọc Thêm »

Ngân Bình: NGÀY TRỞ VỀ

Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh Cha mẹ tôi qua đời trong một tai nạn xe cộ khi anh Nam mười bốn  tuổi và tôi mười hai tuổi. Bác Tư  -anh của ba- mang anh em tôi về nuôi  nấng và thương yêu như con ruột, nhưng vì công việc làm ăn khó khăn,

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Ông Vua mất ngôi

Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh Giờ cơm trưa, Tửng gọi điện thoại cho tôi, giọng cà lăm hốt hoảng: -Chị… chị … Hai, … má … má … đi  mất tiêu rồi. Tôi vội vàng chạy về nhà thì thấy bốn đứa em ngồi chùm nhum trong phòng ăn, đứa nào mắt cũng

Đọc Thêm »

Ngân Bình: Còn đó niềm xót xa

Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh Năm đó tôi hai mươi, Minh Tú và Khả Vân hai mươi mốt. Ba đứa chơi rất thân, vì thế bạn bè thường gọi chúng tôi là “bộ tam sên”. Trong ba đứa, Minh Tú đứng giữa để cân bằng tôi và Khả Vân. Tôi là người con

Đọc Thêm »

Ngân Bình : Cuộc đời có những éo le

          Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh Tôi không kềm chế được sự tò mò nên thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía người đàn bà ngồi ở chiếc bàn con, xéo cạnh với chiếc bàn tôi đang ngồi. Người đàn bà cũng thế. Nên sau nhiều lần bốn mắt chạm nhau, chúng tôi

Đọc Thêm »

Ngân Bình : Ước mơ không đến

Hình Cắm Hoa – Trương T Vinh Cánh cửa phòng khép lại, tôi bước đến cửa sổ nhìn những hạt mưa mong manh gõ nhẹ trên vòm lá rung rinh mà nghe lòng mình vẫn còn nguyên vẹn cái cảm giác bàng hoàng, xốn xang. Tiếng khóc của Ái Chiêu hoà lẫn trong giọng nói

Đọc Thêm »