T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Phạm Doanh: Vùng Tối (11)

Vùng Tối

Kỳ 11

(Tiếp Theo)

Phần 19

Đám cuới chạy tang của Tần Tấn đơn sơ đến nỗi số khách tham dự chưa được 30 người, đa số là bên gia đình Tấn.

Tảo dọn về căn hộ của Phương ở chung, nói là dọn về chứ Tảo chỉ còn cái xe Honda và bộ quần áo trên người, đi ăn cưới chị Tần cũng phải mượn quần áo Liên. Hai chị em hy vọng bán được miếng đất, nhưng sổ quyền sử dụng nhà đất, được gọi là sổ đỏ đã bị thiêu hủy, lên Phường xin lại thì mất bao nhiêu tiền cho cán bộ; tiền đưa cửa sau cửa trưóc lại là tiền mượn xanh xít đít đui vì không có gì thế chấp cả, chỉ bằng lời hứa khi nào lấy đuợc sổ đỏ do Phường tái cấp sẽ bán đất mà trả nợ nên hai chị em phải chịu tiền lời cắt cổ. Khi có được sổ đỏ lại bị chủ nợ ép giá nên bán đi chẳng còn lại bao nhiêu.

Mẹ Tần Tảo phần tang chồng phần mất hết nhà cửa lại mang phận ở nhờ nên buồn khổ mà lâm bệnh, số tiền bán đất còn lại lại phải trang trải bệnh phí mấy tháng nên rốt cuộc hai chị em coi như trắng tay.

Tần phải bương bả với hàng chè ngoài chợ Vũng Tàu nên cũng chẳng có thì giờ lo cho Tảo, cứ tin là Tảo ở nhà Liên, thỉnh thoảng lại dúi cho em vài trăm để tiêu xài.

Phương và Tảo cũng không dám tiêu gì nhiều vì một lương mà hai miệng ăn.

Một hôm Phương đi làm, Tảo ở nhà  một mình chợt nghe tiếng chuông gọi cửa, thì ra là Khôi, người định dạy kèm cho Tảo chơi dương cầm để thi vào Viện Âm Nhạc.

Khôi dựng xe trong sân rồi hỏi:

– Phương có nhà không Tảo?

– Thưa anh, anh Phương đi làm, mời anh hôm khác ghé lại có anh Phương ở nhà.

– Không có Phương thì anh hỏi Tảo học nhạc lý đến đâu rồi để mình sửa soạn học đàn.

– Em chưa chuẩn bị, vã lại nhà em có biến cố nên em không có đầu óc để học, thưa anh.

Thật ra Khôi thừa biết là giờ này Phương đi làm đến chiều mới về và qua các lần nói chuyện với Phương, hắn biết Tảo đang tạm trú nhà Phương. Từ ngày gặp Tảo ở vườn Tao Đàn, trên sân khấu Trống Đồng, hắn đã lòng hươu dạ vượn, nhiều lần đã tìm cách gạ Tảo đến nhà hắn để học đàn nhưng Phương nói để Tảo vững về hát trước đã .

Hắn tự nhiên vào nhà ngồi xuống ghế; Tảo bối rối không biết xử trí sao vì Tảo không phải chủ nhà và cũng không hiếu tương quan cua Khôi và Phương như thế nào nên không dám nói Khôi ra khỏi nhà, chỉ mời trà rồi xuống bếp lo cơm nước chờ Phương.

Khôi tự tiện vào phòng vẽ của Phương xem các bức tranh, hắn thấy trên giá vẽ có một bức tranh đã đóng khung mà lại phủ một tấm vải, hắn tò mò kéo vải che ra, là bức tranh khỏa thân của Tảo. Khôi ngây người đứng ngắm say mê nhưng không phải với con mắt nghệ thuật mà đầy lòng tham muốn dục vọng; hắn một tay ve vuốt thân hình người trong tranh còn một tay thò vào trong quần mà không cần biết mình đang ở đâu..

Tảo dưới bếp nghe tiếng động vào buồng trong thấy cử chỉ của Khôi vừa hổ thẹn vừa phẩn nộ, nói to:

  • Anh Khôi anh làm gì thế?

Khôi giật mình rút tay ra khỏi quần, mặt thoáng nét sượng sùng nhưng ngay sau đó nhăn nhở:

– Anh đang chiêm ngưỡng bức tranh Bích Câu Kỳ Ngộ thì có người đẹp trong tranh bước ra đây này.

– Tôi nghĩ anh nên đi về ngay đi!

– Em đuổi anh đó à, nói cho em biết anh đến đòi nợ thằng Phương đây, đố mà nó dám nói với anh bằng giọng đó.

– Tôi không biết, anh Phương sắp về tôi sẽ kể cho anh ấy mọi việc.

– Hà hà nó còn cả 3 tiếng mới về .

Tảo nhìn  Khôi nhìn bức tranh mà cảm thấy như mình bị lột trần dưới ánh nhìn thô tục của Khôi, nàng cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề; hai tay cầm hai đầu tấm vải, nhướng người lên để phủ bức tranh, vô tình tà áo bà ba ruớn lên lộ hai bên lườn nõn nà. Khôi nổi đầy thú tính cho hai tay vào áo nàng từ dưới xúc lên ôm lấy ngực Hương Tảo.

Khôi ôm Tảo vật xuống ghế nệm, Tảo vùng vẫy la được một tiếng thì bị một cái khăn nhét vào miệng, hai tay bị Khôi giữ chặt không chống cự được . Khôi nằm đè lên người Tảo, thở hổn hển . Tảo dùng hết sức co mạnh đầu gối giáng một cú vào hạ bộ Khôi làm hắn co rúm vì đau, hai tay ôm hạ bộ . Tảo đẩy mạnh một cái, Khôi ngã ngửa từ ghế xuống sàn, đầu đập vào bệ đá rồi ngay đơ . Tảo móc giẻ khỏi miệng lồm cồm ngồi dậy, thấy Khôi bất động hoảng sợ lay lay vài cái rồi ôm mặt khóc . Vừa lúc đó Phương bước vào, thấy Khôi nằm không nhúc nhích còn Tảo ngồi khóc, hoảng hốt ôm Tảo dỗ dành:

– Có anh ở đây rồi em đừng sợ nữa!

Tảo nghẹn lời:

– Hắn định làm bậy em, em xô hắn ngã đập đầu xuống sàn nhà, có lẽ hắn chết rồi, làm sao đây anh?

Phương đến gần Khôi thấy một vệt máu chảy từ sau gáy ra nền nhà, nâng đầu Khôi lên để xem vết thương bỗng Khôi mở mắt, loạng choạng đứng lên lê ra phía ngoài mặc cho Phương gọi. Ra đến sân trưóc Khôi la lên:

– Cứu tôi với, báo Công An chúng giết tôi đây này bà con ơi

Xong Khôi qụy xuống sân tiếp tục rên la ầm ỉ, Phương chạy ra cầm một khăn lau mặt chậm vết thương cho Khôi nhưng hắn gạt tay Phương ra.

Hai người dằng co một lúc thì Công An Phường ập đến, Khôi la lên:

– Các anh ơi, chúng nó định giết tôi để xóa nợ, đánh tôi vỡ đầu đây này, còn máu me đây này.

Khôi giật cái khăn dính máu đưa cho 2 tên CA xem:

– Gọi xe cứu thương giùm tôi không thôi tôi chết.

Thế là CA một tên còng tay Phương, một tên gọi xe cứu thương đến. Tên CA xông vào bên trong thấy Tảo bắt luôn mặc cho hai người phân trần. Trên đường đi Phương thì thào vào tai Tảo:

– Em đừng nhận tội gì cả, để anh lo, cứ khai như anh khai nhé!

Tảo chỉ biết thút thít gật đầu.

Vào đến đồn CA hai người bị nhốt vào 2 phòng riêng sau khi CA lấy lời khai tên tuổi.

Vài giờ sau CA gọi hai ngưòi ra làm biên bản có mặt cả Khôi đã được nhà thương băng bó và cho về vì vết thương không nặng lắm. Phương khai là về nhà thấy Khôi đang trò chuyện thân mật với Tảo nên cãi vã với Khôi đưa đến xô đẩy và Khôi ngã đập đầu xuống sàn. Còn Khôi lại khai là Phươg cố tình gây thương tích cho mình. Cả hai đều có lý do để không đề cập đến việc Khôi toan hiếp dâm Tảo. Khi CA hỏi đến Tảo Tảo nhớ lời dặn và nhìn ánh mắt Phương ngầm nhắc nhở nên cũng khai theo như lời khai của Phương. Cũng may CA Phường này chỉ lo ăn tiền khi trông thấy cơ hội nên không thẩm tra hai người riêng biệt; nếu không có lẽ Tảo không biết Phương khai gì để hướng theo.

CA hỏi Khôi có muốn thưa kiện Tảo không; hắn ta thầm nghĩ “Cho thằng Phương đi tù, con Tảo ở nhà một mình đố mà lọt qua tay ta”, Khôi nói:

– Không! cô ta vô can trong việc này!

Thế là CA lại nhốt Phương để đưa hồ sơ lên Viện Kiểm Sát Quận chờ truy tố ra tòa. Tảo khóc ngất khi Phương bị đưa trở lại phòng giam, dù nàng được cho về nhưng chẳng vui mừng gì, Phương chỉ biết thì thầm dỗ dành:

– Em đừng lo quá đáng, hắn chỉ bị thương nhẹ, chắc vài hôm anh được về.

Hai người không biết Khôi dã làm “Thủ tục đầu tiên” với CA nên trong biên bản đã gây bất lợi cho Phương.

Một tuần sau Phương vẫn chưa được thả về, Tảo đến trụ sở Công An Phường thì CA cho biết đã đưa Phương vào Khám Chí Hòa để tạm giam chờ ngày ra tòa vì tội danh là cố ý gây thương tích. Tảo lật đật đến Viện Kiểm Sát Quận hỏi thăm, Kiểm Sát Viên cho biết có thể bãi trạng nếu nguyên cáo là Khôi đồng ý rút cáo trạng. Tảo đến khám Chí Hòa khó khăn và mất tiền mới được vào thăm Phương, nhìn Phương ốm yếu xanh xao mà xót xa trong bụng. Mặt mũi Phương lại có vết bầm chắc là bị quản tù hay xã hội đen trong tù đánh đập nhưng Phương không nhận sợ Tảo thêm lo.

Tảo về nhà, thương cho Phương mà không biết làm sao cuối cùng đành gặp Hùng Xám, Hùng nghe chuyện nói sẽ giao Phương cho đàn em trong khám coi sóc nên từ đó Phương được yên thân.

Sau nhiều đêm thao thức trằn trọc Tảo quyết định đến nhà Khôi. Khôi tiếp nàng với vẻ mặt đắc chí của kẻ nắm dao đằng cán.

– Người đẹp Bích Câu bây giờ mới chịu bưóc chân đến nhà anh đấy à?

– Em đến xin anh rút đơn kiện cho anh Phương được về.

– Tại sao tôi phải làm vậy, đáng lẽ tôi để cho cô ở tù như nó luôn.

Tảo dằn lòng nhỏ nhẹ:

– Em xin anh, anh cũng biết là anh Phương vô tội. Anh ấy có làm gì anh đâu, lỗi là về phần em.

Khôi nhăn nhở:

– Thế thì em định chuộc lỗi như thế nào?

Tảo cúi đầu không nói, Khôi đưa tay cởi khuya áo nàng, Tảo giữ lấy áo, Khôi càng làm tới.

– Chiều anh một tí đi nào, chiều anh rồi anh rút đơn, nó lại về với em, có mất mát gì đâu.

Thương Phuơng nên Tảo đành nhắm mắt mặc cho Khôi muốn làm gì thì làm, mặc cho Khôi dày vò thân thể; sự ghê tởm và mùi hôi của gã đàn ông nằm trên người nàng làm Tảo hoàn toàn không có một cảm xúc nào trái với những lần ân ái với Phương là những lần hạnh phúc vô bờ bến. Khôi thoả mãn hai lần mới tha cho Tảo. Tảo về nhà trong nhục nhã ê chề, tắm thật lâu mà vẫn thấy thân thể nhớp nhúa, nước mắt tràn ra hoà cùng làn nước bông sen. Tảo nằm vật xuống giường mà nức nở “Phương ơi, sao em khổ quá, Anh tha thứ cho em”.

Ít ra thì Khôi cũng giữ lời và Tảo cũng chạy tiền với tên Kiểm Sát nên một tuần sau Phương được thả ra trở về nhà với thân thể tàn tạ. Phương vào nhà thương để hồi phục nhưng bác sĩ cho biết từ kết quả thử máu là Phương đã  nhiễm Sida trong tù, bịnh án như sét đánh, Phương giữ bí mật không cho Tảo biết, chỉ tránh không gần gũi Tảo làm Tảo nghĩ Phương đã đoán biết việc nàng hy sinh thân thể cho Khôi nên xa lánh nàng. Hai người sống với nhau trong dằn vặt đau khổ với những cấu xé nội tâm.

(Còn Tiếp)

Phạm Doanh

 

 

 

©T.Vấn 2017

 

 

Bài Mới Nhất
Search