T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

T.Vấn: Ngày 6 tháng 10 năm 2009


Cơn bão dữ Ketsana đã đi qua. Tôi đã có thể ngồi lại trên bàn viết quen thuộc. Những ngày vừa qua, chữ nghĩa của tôi thật vô dụng. Chúng chẳng giúp gì được cho những đồng bào của tôi đang chống chọi với cơn thịnh nộ của trời đất.

Cơn thịnh nộ cứ theo với năm tháng trở về. Mỗi lần về đều với những tàn phá nặng nề hơn, cả người lẫn của.

Trời rằng trời hành cơn lụt mỗi năm.

Ký ức tuổi thơ giúp tôi nhớ lại cảm giác bất lực khi ngồi trên mái nhà nhìn mực nước từ từ dâng lên. Chung quanh chỉ là một màn nước trắng xóa. Trời tối dần. Tôi không thể làm gì khác hơn ngòai thu mình thật nhỏ lại để tránh cơn gió quái ác cứ thốc vào người. Khi ấy, nỗi sợ hãi đã làm tứ chi đầu óc tê liệt. Vả chăng, người ta có thể đòi hỏi gì ở một đứa trẻ 7 tuổi trong hòan cảnh như thế?

Đứa bé năm xưa rồi cũng sống sót qua một cơn lụt kinh người. Cũng đã chứng kiến cha mẹ vật vã bên xác đứa em gái chết chìm, bên căn nhà xơ xác chẳng còn gì sót lại ngòai những cái cột nhà bằng gỗ đước. Đứa bé năm xưa rồi cũng trở thành ông gìa 60 tuổi ngồi bất lực hàng đêm trước bàn viết, nhìn thảm cảnh bão lụt đang xẩy ra ở quê nhà , không thể làm gì khác ngòai tứ chi đầu óc tê cứng trước bàn phím, sợ những con chữ như những mũi dao đâm thốc vào tim, sợ những con chữ như sợ màn đêm thăm thẳm đang từ từ bủa vây. Vì, đụng đến những con chữ ấy, là cho phép nỗi đau của đồng lọai trở thành nỗi đau của chính mình.

Nhớ lại bài học đầu đời năm xưa trên những đường phố Sài Gòn với chiếc thùng giấy quyên tiền cứu trợ nạn nhân bão lụt miền Trung. Bài học ấy dậy rằng hạnh phúc đích thực của con người sống ở cõi đời mong manh phù du này là sự chia sẻ. Nhất là sự chia sẻ những nỗi bất hạnh, những nỗi gian nan, những cơn đói khát.

Bây giờ, ngồi đây, sau khi đi gần hết con đường đời, cũng có lúc quên lúc nhớ bài học năm xưa, nhìn lại chính mình mấy chục năm trước qua hình ảnh những cô cậu học sinh Sài Gòn đang làm công tác quyên tiền cứu trợ nạn nhân bão lụt. Tự hỏi mình tại sao lại có lúc có thể quên được bài học rất đơn giản đầu đời ấy?

Chia sẻ. Những nỗi đau sẽ dịu đi. Đó là lúc con người trở lại là con người. Vì biết đau nỗi đau của đồng lọai cũng là một sự chia sẻ, con đường mở ra để đi đến hạnh phúc.

T.Vấn

Mùa bão 2009

© T.Vấn 2009

Bài Mới Nhất
Search