Gió – Tranh: Thanh Châu
TÌNH YÊU QUA KHẨU TRANG
anh phân biệt từng màu sắc khẩu trang
xanh, tím, đỏ, vàng, hồng, đen, trắng
và biết bao mái tóc dài trĩu nặng
trên bờ vai thon nhỏ vô danh.
anh không thể nào nhận dạng bé của anh
trong thời buổi tình yêu giấu mặt
sao tìm lại nét long lanh ánh mắt
qua chiều cong của đôi kính hận đời.
anh nhìn hoài thử tưởng tượng nụ môi
từng rót mật vào đời anh rất ngọt
dù hà tiện chỉ tặng anh vài giọt
còn hơn nằm bất động dưới màn che.
giữa phố thưa người chẳng có ngựa xe
anh ngơ ngáo như một tên đi lạc
và thất thểu gọi tên em nhan sắc
đã chìm dần trong thế giới khẩu trang.
có lẽ nào lịch sử lại sang trang
có lẽ nào tình yêu đeo mặt nạ
có lẽ nào anh trở thành xa lạ
có lẽ nào đành bất lực sao em?
XÉ NÁT LÒNG TÔI TIẾNG NÚI MƯA
lắng nghe mưa thét trong lòng núi
đá bỗng vang lời tổ quốc tôi
ngọn lửa thiêng xưa, sao đã nguội?
sầu bủa vây quanh chỗ ghế ngồi.
sông núi Tây, nhưng chí khí Đông
khác màu da, nhưng chung tấm lòng
mưa bên người, bên kia tôi ướt
đất cắt chia, nhưng Trời mênh mông.
người khóc trong mưa, ai có biết?
vì mưa như lệ của muôn người
đá có âm vang niềm thống thiết
chỉ lòng dạ núi biết mà thôi!
hàng trăm năm nhân danh cái chết
máu đổ ra, người vẫn chưa vừa?
lắng nghe sấm thét trong đời đá
xé nát lòng tôi tiếng núi mưa.
PHẠM HỒNG ÂN
©T.Vấn 2020