Hoàng Xuân Sơn: KHÚC RỜI SỐ HAI
{ s ó n g n h ạ c, d ư ờ n g n h ư } Cầm tay biền biệt mà nói không cùng vì trời mưa dột ướt mềm vai chung . Ướt đường xưa tới hai đoạn tim buồn ướt đường
{ s ó n g n h ạ c, d ư ờ n g n h ư } Cầm tay biền biệt mà nói không cùng vì trời mưa dột ướt mềm vai chung . Ướt đường xưa tới hai đoạn tim buồn ướt đường
Một lần ngủ với mây caochiếc bóng. [bong] thở nhẹvào hư không Mây cao núi thấphồng trầndưới chân phục hoạtcát lầm muôn xưalời hèncỏ mọn đung đưabiết đâu sương giá vang mùa thạnh xuân Vàng lên vàng lên trăng. thuầnthục uyên màu sángđẹp nhuần kim sơnbiết đâulàn sóng nhẹ hờntrả về dấu cáttích buồn
Khuôn mặt của quả trứng dập rạn từng mảnh tự ti ồ không. những viên đạn nối kết biểu cảm tội ác kẻ gây chiến dễ gì nuốt trôi . Hắn gỡ sống mũi ngăn ngừa một cuộc nghẹn yết hầu miệng vẫn nhếch mép khinh bạc trong cơn nuốt đắng từng trái động
Tháng ba những tưởng bình yêntháng ba một người gãy súng*tháng ba triệu người gãy súnghành trang thổ huyết bên đường .Tháng ba cái bình đông thủngnước nôi cạn kiệt máu ngườihỏi thăm đường đi viên đạnchiếc giày xô lạc đâu nơi .Làm sao bám giề lục bìnhchết cả mầu hoang tím biệtlàm sao thở
một ngày trời một ngày đàng tới lui chưa hết một sàng đã quên không nhớ. mà thấy quen quen đã gặp đâu đó trong phiền luỵ di có tay bắt có rù rì có mặt mừng mặt nhâm nhi tình buồn h o à n g x u â n s ơ n 20.02.2022
Modern Art Q U Á N T Ư Ở N G. C H I Ề U Nhấp nháy vàng nhấp nháng hương thả rơi tờ lịch xuống đường nguyên tiêu năm trên sân đẹp quán chiều nét kỳ văn muộn còn thêu sắc nồng tám mươi rồi có phải không thiều quang ôi thiều quang
tranh mượn từ Facebook Nguyễn Đăng Tôi viết bài thơ như xõa tóc giữa chốn ngàn mai xuân lánh về nghe trong nức nở hương thầm muộn một chút hanh vàng một chút tê Trong con mắt tuyết cành lê trắng chưa đến cỏ non hẹn chân trời* tháng giêng tháng lẻ
Từ Vườn Khuya Bước Về, Đinh Cường Và rồi chạm tới hoang khơi hoàng hôn vữa tím lạc trời xanh mê ôi đôi mắt. ban mai, kề những món tóc rủ hồn khuê lạnh vàng tuổi đời lánh một cung ngang mùa nao đàn giọt tình tang với lời còn nghe âm thư gọi
Những người đi chợ dọc đường lễ tuyết trợt lời chào thăm hỏi nhau hé ra. mặt bịt, tuồng như biết còn nhớ tên quen một buổi nào hai năm ba năm dính như chết cứng vào hãm địa chốn nhân trần thèm đi ra khỏi đời thúc thủ mà nặng vô cùng
{V Ắ T D Ò N G, SÁU QUA TÁM} Bóng đời úp chụp thân mê muội nghe rò rỉ từ khe nước mù mắt còn vọng niệm thâm u hoài công mật trú ao tù bủa vây cánh ê ủ một chơn mày mò trong đêm ảo còn ngây rợn tình yêu
Tôi bước ra đường trời xé gió chưa năm nào lạnh như năm nay tưởng đã quen mà chưa từng biết rụng rời. và mặt mũi chân tay Một đời làm hiệp sĩ bịt mặt đường phố. chợ câm. những chái nhà thiệt lâu tôi chưa hề thông thạo luật đi đường nhào tới
Marc Chagall [mũi tên xé gió gấu nằm cực bắc] hai con mắt muốn nằm thằng người không chịu ngủ ánh sáng ngoài xa xăm đêm về trong hộc tủ cà vạt sáo điệu buồn đã lâu không thắt cổ bộ cánh cứ nằm ườn chiếc giày da lấp ló hay ho