T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Nguyễn Minh Phúc

Nguyễn Minh Phúc

Nguyễn Minh Phúc, tên thật và bút hiệu. Quê quán ở Quảng Ngãi. Anh mất ngày 04/10/2020, để lại nhiều thương tiếc cho gia đình, bạn bè và bạn đọc; để lại cho đời hàng ngàn bài thơ và khoảng hơn 50 Truyện ngắn, Truyện vừa. Tác phẩm đã xuất bản (trong tủ sách điện tử TV&BH): Tuyển Tập Một Đời Thơ (2021);

Nguyễn Minh Phúc: Người của biển

Ngày Thuấn mới về xóm chài nầy chỉ thấy lơ thơ vài nóc nhà, những chiếc thúng con chèo đi câu mực đêm nằm vất vưởng ngổn ngang, vài tấm lưới vá chằng vá đụp phơi trắng trên bãi. Bờ cát chạy dài đến ngút tầm mắt là nơi tụ tập lê la của đám

Đọc Thêm »

Nguyễn Minh Phúc: Ngôi nhà trên sườn đồi

Mưa dai dẳng. Bầu trời u ám màu trắng đục. Những ngôi nhà trên sườn đồi như chìm vào màn mưa. Chiều xuống càng ảm đạm hơn. Không gian buồn tẻ và đơn điệu không nghe gì ngoài tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, tiếng gió xào xạc từ khu rừng thưa thổi

Đọc Thêm »

Nguyễn Minh Phúc: NGƯỜI HOANG TƯỞNG

Chị thức dậy vào lúc nửa đêm, đầu như búa bổ, hai tay run lên mặc dầu ngoài trời không một chút gió, chiếc quạt máy đã tắt từ lúc đi ngủ. Cổ họng khô khốc, đôi môi phồng dộp. Với tay lấy ly nước lọc, chị uống liền mấy ngụm nhưng vẫn không thấy

Đọc Thêm »

Nguyễn Minh Phúc: NGƯỜI CÙNG NHÓM MÁU

Tôi dọn nhà về đây, một khu ổ chuột đối diện với bệnh viện truyền máu đã gần hai tháng nay. Căn phòng thấp lè tè, nóng đến ngạt thở nhưng đươc cái là không dột khi mưa. Mùa mưa ở thị xã này kéo dài lê thê, hết ngày này đến ngày khác. Kể

Đọc Thêm »

Nguyễn Minh Phúc: Người đàn bà trong bệnh viện

Cô y tá gõ cửa phòng trực tìm tôi, gương mặt hốt hoảng: –    Thưa bác sĩ  …Có một người nhà bệnh nhân đang la hét  dữ lắm ở phòng hồi sức nhi … Không ai can bà ta được. –       Vì chuyện gì ? Tôi hỏi . Cô trả lời, giọng còn run: –

Đọc Thêm »

Nguyễn Minh Phúc: MÙI CỦA ĐÀN ÔNG

Cõi người ta (15) – Tranh: Thanh Châu   Không biết trong tình yêu, khi lìa xa nhau, ai sẽ khổ hơn ai, đàn ông hay người phụ nữ nhưng Nhung biết, chị đau đớn nhiều lắm. Như người đi trên miệng vực bỗng rớt xuống, như kẻ đánh đu rơi bất ngờ từ sợi

Đọc Thêm »

Nguyễn Minh Phúc: Mùa nước nổi

Quê hương thanh bình – Tranh: Mai Tâm Ngồi trong phòng chờ của khách sạn là một người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi. Cái dáng to bè, mái tóc vàng hoe và bộ đồ Jean bó sát người làm tôi mừng rơn khi liếc nhìn qua cửa kiếng bước chân vào phòng hướng dẫn.

Đọc Thêm »

Nguyễn Minh Phúc: HOA HUỆ TRẮNG

Hoa trắng – Tranh: Mai Tâm Buổi trưa, tôi thường ra coi tiệm cho vợ về ăn cơm. Vợ chồng tôi có một tiệm nhỏ bán hoa tươi ở chợ. Gọi là tiệm cho sang, thật ra đó chỉ là một cái sạp nhỏ mấy mét vuông nằm lọt thỏm giữa khu chợ suốt ngày

Đọc Thêm »

Nguyễn Minh Phúc: CÕI NGƯỜI

Cõi người ta (1) – Tranh: Thanh Châu –    Đời người cuối cùng cũng xuống lỗ, ai cũng thế! Chẳng mang theo được quái gì, đến hàng nút áo người ta cũng lắc tiệt! Lão  Thuần vừa rót trà ra hai cái ly sóng sánh nước vừa buông câu triết lý cũ rích ấy sau

Đọc Thêm »