T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Biếm: Twitter của anh Donan gửi em Ủn

(Nguồn: Báo Tiếng Dân)

Hiệu Minh

Hi Kim Ủn,

Anh rất tiếc phải nói với em rằng mọi tình thân giữa đôi ta đến đây là hết sau bữa trưa thịnh soạn ở Metrolpole bị bỏ dở.

Lên Air Force One rồi anh không thể không twit mấy dòng, giấy ngắn tình dài, nhưng bọn twit chỉ cho 40 chữ, anh điên mà phải viết vài lần. Em biết anh thích twit mà.

Em biết đó, những ngày này Nhà Trắng của anh đang bị thằng Cohen đốt đen thui sau một ngày điều trần trước QH Mỹ. Nó dám bảo anh là “kẻ kỳ thị chủng tộc”, “dối trá” và “gian lận”, làm anh không còn đầu óc nào mà đàm với phán.

Cơm phở Hà Nội ngon như thế mà anh nhai như nhai rơm. Nghe nói dân xứ này ăn cơm trắng chan nước rau muống luộc thấy ngon hơn anh chơi McDonald toàn thịt. Dân tộc kỳ lạ.

Em có gáy trắng là do em thích cắt chứ anh tóc dài chùm gáy nhưng bị Cohen và cánh chống Trump gọt sạch hơn cả gáy em.

Trong lúc thù trong giặc ngoài làm tâm anh rối bời, thế mà em cứ khăng khăng đòi Hoa Kỳ gỡ bỏ lệnh trừng phạt một cách toàn diện và không điều kiện, rồi dọa thử hạt nhân tiếp.

Nói cho em biết nha, cao bồi Mỹ chỉ có súng thôi, no fire no fun – không bắn không vui. Cứ thử hạt nhân nữa đi, anh sẽ cho em biết thế nào là lễ độ.

Anh đang cần một chút ký kết để về nước khoe với lưỡng đảng, rồi cảm ơn chủ nhà tận tâm hiếu khách, làm mọi thứ để summit thành công, thế mà em coi anh không ra gì. Thật xấu hổ.

Chúng ta từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp ở Singapore và hy vọng lần này tình yêu Mỹ – Triều sẽ chuyển thành đám cưới như tình bạn Mỹ – Việt từ hận thù thành đối tác toàn diện. Ở bên Mỹ anh đi đâu cũng bị biểu tình, thế mà anh ra phố Hà Nội, dân hoan hô ào ào. Love them all.

Anh sẵn sàng bán máy bay Boeing kể cả cái Air Force One như bán cho VN 21 tỷ đô, rồi anh sang Bình Nhưỡng xây bất động sản bán cho nhà giàu bên đó sống và quên CNXH tươi đẹp ở Triều Tiên.

Phía em xuất khẩu kim chi, sâm Cao Ly, nếu cần bán thịt chó, anh cũng chơi, vì doanh nhân cứ thấy tiền là chơi mới thành tỷ phú như anh.

Vụ đổ bể này làm anh mất mặt với Putin, Tập và cả châu Âu. Chưa kể TBT Trọng buồn như thế nào khi ông bỏ bao thời gian tiền của, cấm đường, mà chúng ta chả làm được cái mẹ gì.

Mọi lời của anh, em bỏ ngoài tai. Vì vậy, anh cho rằng (in my opinion) mối quan hệ giữa hai ta nên dừng lại. Khi nào nhớ nhau ta lại summit.

Nhân đây, anh gửi lời cảm ơn Việt Nam đã chào đón TT Mỹ tuyệt vời, dân xứ này thật thân thiện và dễ mến. Anh tự hỏi tại sao ngày xưa Mỹ lại mang B52 dội bom.

Anh hết nhiệm kỳ TT sẽ sang VN tổ chức thi hoa hậu vì xứ này có lễ hội, cầu cúng, và thi hoa hậu quanh năm. Mà có lẽ anh sẽ đầu tư vào xây chùa nghe nói lãi khủng ở xứ này.

Đơn xin bỏ nhau giữa anh và em đã gửi ra tòa và thằng Cohen sẽ làm luật sư cho anh. Cho nó bôi đen thêm, anh đek sợ.

Nói nhỏ nhé, đừng có mà mách lẻo với Putin và Tập về vụ đổ bể, anh sẽ cáu đó.

Chúc em đi tầu hỏa về may mắn.

Chúc nhân dân Triều Tiên tiếp tục ăn Kim Chi, thử hạt nhân liên tục và hô Lãnh tụ Kim Ủn tối cao muôn năm.

TT Donan. Gửi từ Air Force One

____

Krok: Thư của Kim Ủn hồi đáp

Anh Đô Năm Trăm thân mến,

Em cám ơn anh đã bỏ thời gian công sức để tạo điều kiện cho em từ một kẻ bị toàn thế giới căm ghét khinh bỉ tránh xa như hủi trở thành nhà lãnh đạo tầm cỡ được các nước chào đón hân hoan.

Nhưng anh biết đấy, em cũng dòng dõi ba đời quý sờ tộc, được đi học ơn nước ngoài bao năm, đừng cho là em thuộc loại đần dễ dụ khị vậy chứ.

Em đã xem buổi điều trần của Michael trực tiếp, biết mình đang phải đối phó với loại dối trá, lừa đảo, cặn bã như thế nào.

Em không bao giờ ký từ bỏ lá bùa hộ mệnh hột nhưn của mình, để phải đặt số mệnh vào tay kẻ lừa đảo như anh.

Khác với anh, em dù trẻ, nhưng vị trí của em được hiến pháp xác định là Vĩnh cửu, em hơn anh chỗ đi xe xịn hơn anh, ăn ngon ngủ kỹ hơn anh, là thánh sống của mấy chục triệu gái tân mà em có quyền yêu ghét, sinh sát tuỳ ý, cần gì phải đi chơi mấy cô điếm như anh.

Cho nên anh ngưỡng mộ những nhà độc tài như em, tập hay pu là phải rồi, mà anh quên đi, đừng nhỏ dãi thèm muốn viển vông nữa, nước Mỹ giàu mạnh nhưng không bao giờ anh được những thứ đó đâu.

Anh nên lo cho số phận của anh đi, ngày anh không còn là tổng thống nữa, tội của anh đáng bị bỏ lò đấy. Em chỉ thương mấy đứa con anh, chỉ làm theo cha mà có chuyện với luật pháp.

Nể tình anh nếu cần chỗ tỵ nạn chính trị, khi nào cần anh cứ qua em, bảo đảm vĩnh viễn chả thằng đế quốc Mỹ nào dám động đến anh đâu, nhé!

KJU

Hội đàm Trump – Kim lại thất bại

FB Hoàng Ngọc Tuấn

Trước khi Trump-Kim gặp nhau lần thứ nhất ở Singapore năm ngoái, tôi đã nói với các bạn tôi rằng các cuộc hội đàm Trump-Kim đều sẽ thất bại, vì:

1/ Kim chỉ có lá bài duy nhất là vũ khí nguyên tử, nếu hắn vất lá bài đó thì kể như hắn thua sạch tay, nên hắn nhất định sẽ không bỏ trước khi Mỹ hoàn toàn gỡ bỏ cấm vận.

2/ Ngược lại, Trump thì muốn Kim dẹp bỏ ngay vũ khí nguyên tử, để hắn có cơ hội gáy rằng hắn là kẻ đầu tiên mang lại hoà bình cho bán đảo Triều Tiên (rồi hắn hy vọng lãnh giải Nobel Hoà Bình, điều mà hắn luôn luôn mơ ước).

Năm ngoái, ngay sau cuộc hội đàm lần đầu tiên ở Singapore, Trump đã gân cổ gáy rằng, Kim “sẽ nhanh chóng dẹp bỏ hoàn toàn vũ khí nguyên tử”, mặc dù hiển nhiên là Kim vẫn duy trì vũ khí nguyên tử. Thế rồi Trump nhờ Thủ tướng Nhật Abe đề cử giải Nobel Hoà Bình cho Trump. Tất nhiên, chẳng ai ngu mà trao giải Nobel Hoà Bình cho một màn hát xiệc dỏm.

Thế nhưng Trump lại tiếp tục gáy rằng nhờ Trump mà nước Mỹ khỏi sợ bị Kim tấn công bằng hoả tiễn nguyên tử, mặc dù ai cũng biết rằng Kim không bao giờ dám tấn công nước Mỹ, và thực ra Kim không bao giờ có đủ sức tấn công nước Mỹ. Những lời “hăm doạ” của Kim trước đây chỉ là trò diễu võ dương oai rởm để lên gân với nhân dân Bắc Hàn rằng “đại lãnh tụ kính yêu rất ư là vĩ đại, sẵn sàng tấn công tiêu diệt nước Mỹ!”.

Lần này Trump hớn hở tổ chức hội đàm với Kim tại Hà Nội, gọi Kim là “bạn của tôi”, rồi dụ dỗ Kim vất bỏ vũ khí nguyên tử để được “phồn thịnh” như Việt Nam, vì “ít có nơi nào trên trái đất mà đang phồn thịnh như Việt Nam”!

Tay bắt mặt mừng, chén chú chén anh, tưởng là sẽ dụ dỗ được thằng nhỏ. Nào ngờ nó vẫn khăng khăng đòi Mỹ hoàn toàn gỡ bỏ cấm vận trước đã, rồi nó mới giải quyết chuyện vũ khí nguyên tử sau. Thế là Trump hụt cẳng. Buổi ăn trưa chung và lễ ký kết hiệp ước bị huỷ bỏ. Đường ai nấy đi.

Ấy vậy mà Trump còn cố nói với vát rằng “tôi thà làm chuyện đó cho ngon lành, còn hơn là làm vội vàng” (“I’d much rather do it right than do it fast”). A ha, nghe mà chết cười!

 

Hố nặng vì vẫn một tấc đến… Trời!

(Nguồn: Báo Tiếng Dân)

Blog VOA

Trân Văn

Kết quả cuộc hội đàm giữa ông Donald J. Trump (Tổng thống Mỹ) và ông Kim Young-un (Chủ tịch Cộng hòa Dân chủ nhân dân Triều Tiên) giống như một gáo nước lạnh tạt vào nhiều viên chức cũng như hệ thống truyền thông chính thức ở Việt Nam. Những nhận định, tuyên bố kiểu như: “Việt Nam – Trung tâm hòa giải xung đột quốc tế”, hay “Đã đến lúc Việt Nam định vị mình là cường quốc hạng trung” trở thành lố bịch, đáng thương nhưng chẳng ai cảm thấy tội nghiệp!

Trên mạng xã hội, việc xiển dương thái quá cả tâm thế lẫn tư thế của Việt Nam qua sự kiện chính phủ Bắc Hàn và chính phủ Mỹ chọn Việt Nam làm nơi gặp nhau để thương lượng giờ giống như cung cấp đạn và bia cho công chúng tự do tác xạ. Trương Thanh Lê bỡn cợt, cuộc hội đàm giữa Tổng thống Mỹ và Chủ tịch Bắc Hàn là hội nghị đầu tiên ở Việt Nam không… “thành công tốt đẹp”. Trương trách đảng và nhà nước… chủ quan, khai trương “trung tâm” to đùng mà quên… coi ngày (1)!

Phuc Dinh Kim thì nhìn thất bại của cuộc hội đàm giữa Tổng thống Mỹ và Chủ tịch Bắc Hàn ở một khía cạnh khác: “Trung tâm hòa giải xung đột thế giới” đời đời căm thù… Cohen (nhân vật từng là luật sư riêng của ông Trump, trình diện Quốc hội như một nhân chứng, cung khai nhiều chi tiết không chỉ bất lợi cho sự nghiệp chính trị của ông Trump mà còn có thể gây nguy hại cho vị thế Tổng thống của ông, đó cũng là lý do nhiều người tin ông Trump rời Việt nam sớm hơn dự kiến) (2).

Cũng có những facebooker như Ngọc Vinh viết hẳn một lá thư gửi ông Trump và ông Young-un, trách cả hai “làm màu”. Lẽ ra chỉ cần trò chuyện qua điện thoại thì lại bày vẽ gặp nhau ở “Trung tâm hòa giải xung đột thế giới”. Thế là rình rang chuyên cơ, xe lửa bọc thép, đặc vụ, cận vệ chạy bộ, cảnh khuyển… khiến trẻ con Việt Nam phải dậy sớm, ra đường phơi mình trong gió lạnh để vẫy cờ, vẫy hoa. Sinh hoạt chẳng phải Hà Nội mà ngay cả Sài Gòn cũng rối loạn vì cấm đường. Ngân sách – cũng là phúc lợi của dân chúng bị cắt để tiếp đãi, kể cả nuôi ba, bốn ngàn “thằng” nhà báo quốc tế (3).

Theo hướng đó, Vũ Bùi thắc mắc, thực đơn năm món, hết sức sang trọng mà Việt Nam chuẩn bị để chiêu đãi thượng khách nhưng thượng khách không thèm ăn không rõ Thủ tướng và tùy tùng có xúm vào xơi không chứ đổ bỏ rõ ràng uổng quá (4). Tương tự, không ít facebooker như Thuy Le nhấn mạnh, Mỹ và Bắc Triều Tiên chỉ mượn chỗ để gặp nhau, Việt Nam chẳng có vai trò nào trong hội đàm, song bởi hoang tưởng về vị thế, vai trò (trung tâm hòa giải xung đột quốc tế), cả hệ thống truyền thông chính thức lẫn giới hữu trách cùng trở thành ấu trĩ, bắt cả trẻ con ra đường xếp hàng dưới mưa phùn, gió lạnh cắt da để nghênh đón một lãnh tụ độc tài như Kim Young-un, chẳng nghĩ gì tới sức khỏe của chúng là điều không thể chấp nhận được (5).

Ở vị trí một nhà báo, Nguyen Son nêu thắc mắc: Bao giờ báo chí Việt Nam bớt nhảm nhí, loan tin giả trong những sự kiện chính trị như cuộc hội đàm giữa ông Trump và Young-un? Bao giờ hệ thống truyền thông Việt Nam tường thuật, phân tích, bình luận “lõi” của sự kiện, ngưng khai thác những chuyện ngoài lề như xe nguyên thủ, trang bị đặc vụ,…thậm chí tào lao như nam phóng viên ngoại quốc đẹp thế nào, nữ phóng viên ngoại quốc xinh ra sao?

Nguyen Son còn dẫn một số tin, bài bịa đặt nhằm tâng bốc sai sự thật như câu chuyện về Harris Edbrahim (làm việc cho Reuters) để ba lô ngoài hàng rào 30 phút, khi quay lại vẫn còn nguyên. Son nhấn mạnh, nơi Harris để ba lô là khu vực hạn chế, cảnh sát và camera dày đặc, làm sao mất được (!), khai thác chi tiết ấy, “cho” Harris ca ngợi Việt Nam an ninh là… lạ lùng! Một bài viết ngắn, sai nhiều chi tiết, từ quốc tịch của Harris, đến chuyện đương sự ăn, nghĩ đã khiến Reuters phản ứng và cả cơ quan truyền thông lẫn phóng viên tường thuật phải xin lỗi đương sự, đính chính là điều phải ngẫm nghĩ (6).

***

Hồ hởi, náo nức vì Việt Nam trở thành địa điểm mà cả Mỹ lẫn Bắc Hàn đồng ý chọn làm địa điểm hội đàm lần thứ hai đã tan. Tiếp tục quá lời, quá phận, nên những chì chiết của công chúng như Dung Tran dẫu rộ lên khắp mạng xã hội, giới hữu trách và hệ thống truyền thông chính thức vẫn tìm không ra cửa để biện bạch: Thông báo! “Trung tâm hòa giải xung đột thế giới” đã sập tiệm. Nay tuyên bố giải tán! M… tưởng ngon ăn, nổ thấu Trời (7).

Đó cũng là lý do có những facebooker như Hung Dang thách thức: Việt Nam nên tiếp tục vai trò “Trung tâm hoà giải xung đột”, kiến tạo hoà bình bằng cách… mời hai “thằng” đang đánh nhau kịch liệt là Pakistan và Ấn Độ qua uống trà đàm đạo (8)! Có những facebooker như Loc Pham nhận định gọn bâng: Việt Nam vẫn đi mây về gió! “Trung tâm hoà giải xung đột quốc tế”? Hoà giải với dân còn chưa xong, làm sao hoà giải “xung đột quốc tế” (8)?

Điềm đạm hơn, Nguyễn Anh Tuấn cho rằng, sự phấn khích khi Việt Nam được Mỹ và Bắc Hàn chọn làm nơi hội đàm lần hai là có thể hiểu được vì đã lâu Việt Nam mới được giữ một vai trên sân khấu chính trị quốc tế song không nên để cảm xúc dẫn đi xa quá, nhất là khi nhìn vào lý do mà Việt Nam được chọn: Với Bắc Hàn, Việt Nam có thể là một mô hình đáng tham khảo, dù cải tổ kinh tế và hội nhập quốc tế song đảng cộng sản vẫn cầm chịch. Với Mỹ và cộng đồng quốc tế, chuyện Bắc Hàn trở thành một Việt Nam thứ hai sẽ giúp thiên hạ bớt lo. Tuy nhiên không phải lúc nào được xem như “tấm gương” cũng đáng tự hào. Tại sao Việt Nam không phải là “tấm gương” cho những Malaysia, Indonesia, Thái Lan, thậm chí cho Philippines, Myanmar, Cambodia mà chỉ là “tấm gương” cho Bắc Hàn – một thảm họa cả về nhân quyền kinh tế, xã hội? Liệu có đáng tự hào? Chỉ nên tự hào khi kinh tế Việt Nam phát triển mạnh mẽ song hành với pháp trị được củng cố, dân chủ được thúc đẩy, nhân quyền được tôn trọng, giống như đã từng xảy ra ở Nhật (Sự thần kỳ Nhật Bản), Nam Hàn (Kỳ tích sông Hán), Đài Loan (Kỳ tích Đài Loan) và trở thành tấm gương cho nhiều quốc gia trên thế giới (9).

Đó cũng là lý do khiến Jonathan London ngỏ lời, tâm tình với người Việt: Đừng để bị bịp vì những lời khen của những nhân vật như Trump, Young-un. Sự phát triển của Việt Nam có thể gây ấn tượng vì mức tăng trưởng GDP, mức sống,… nhưng theo sau đó còn có khủng hoàng môi trường, hối lộ – tham nhũng, những vụ cưỡng đoạt đất. So với một số quốc gia, Việt Nam đạt được một số thành công song còn nhiều mặt khác rõ ràng chưa được. Việt Nam đang tìm đường để đi. Tự quyết định đường để mình đi là tốt nhưng con đường đó phải thực sự là nguyện vọng của dân chúng. Muốn phát triển mạnh hơn, nâng danh tiếng và vị trí lên cao hơn, rõ ràng là cần nỗ lực đề giữ vai trò tích cực trên chính trường khu vực và thế giới song đừng ôm những lời khen của Trump, của Young-un, hãy ôm lấy những giá trị thật sự xứng đáng với một quốc gia văn minh: Chính trị đa nguyên, tôn trọng nhân quyền của mọi người, bảo đảm công bằng xã hội… Chỉ như thế mới giành được sự tôn trọng thật sự của nhân loại (10).

Chú thích

(1) https://www.facebook.com/lethanhtruong/posts/2564706263544332

(2) https://www.facebook.com/phuc.dinhkim.7/posts/2324831661069803

(3) https://www.facebook.com/ngoc.vinh.315/posts/1983888388388858

(4) https://www.facebook.com/nguyen.song.902/posts/1501983549934224

(5) https://www.facebook.com/groups/nhabaocongdan/permalink/988257751563996/

(6) https://www.facebook.com/quangson.nguyen11/posts/10156170624516589

(7) https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=2213992265332214&id=100001643878327

(8) https://www.facebook.com/hung3rd/posts/10217797262419482

(9) https://www.facebook.com/photo.php?fbid=2595316867149857

(10) https://www.facebook.com/jonathan.london.VN/posts/1045423128998242

Bài Mới Nhất
Search