T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Nguyễn Thiên Nga

Nguyễn Thiên Nga

Tên thật: Nguyễn Thiên Nga. Hiện sinh sống tại Đà Lạt.

Nguyễn Thiên Nga: NHỚ THƯƠNG CHIỀU CỔ TÍCH

Từ cổ tích em bay vào thơ ai  với đôi cánh được đan  bởi những bông hoa mọc dại lưng chừng dốc phố,  lưng chừng dốc núi, bạt ngàn lũng sâu. Những bông hoa như ngàn mặt trời bé nhỏ,  thắp nắng, thắp lửa,  thắp sáng những đêm dài mẹ mãi hoài thao thức. Nhớ những ngọn đèn dầu leo

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: MONG MANH

Vệt sáng mảnh khảnh, yếu ớt đang cố lách mình qua vòm lá, một chút thôi muốn ngẩng đầu kiêu hãnh với chiều tàn muộn bằng sắc vàng héo hắt. Tia nắng mong manh. Ngọn gió đi hoang vào chiều nhớ, len lén qua tóc mây, ngắm ngày đi chầm chậm. Ngọn gió mong manh.

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: LẶNG LẼ MỘT CON ĐƯỜNG

Dã Quỳ đã vàng rực khắp sườn đồi. Mùa đông đang chầm chậm đi về trên cao nguyên… Từng tờ lịch nhẹ nhàng rơi…Vậy là sắp đến Noel thật rồi. Thẫn thờ lục tìm trong ký ức, bỗng trở về một vóc dáng, một khuôn mặt thân quen, thật gần và thật xa… Nhẹ nhàng

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: ĐỌC VÀ NGHĨ

Tôi được học gần hết bậc tiểu học dưới nền giáo dục VNCH. Tôi mê đọc sách và ở lứa tuổi đó, tôi chỉ được đọc những truyện tranh, trang báo dành cho thiếu nhi và đọc lén rất nhiều truyện thuộc tủ sách Tuổi Hoa mà anh chị mua hoặc thuê ở tiệm gần

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: MONG MANH

Vệt sáng mảnh khảnh, yếu ớt đang cố lách mình qua vòm lá, một chút thôi muốn ngẩng đầu kiêu hãnh với chiều tàn muộn bằng sắc vàng héo hắt. Tia nắng mong manh. Ngọn gió đi hoang vào chiều nhớ, len lén qua tóc mây, ngắm ngày đi chầm chậm. Ngọn gió mong manh.

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: CHIỀU

Chiều len trong hồn ta nỗi nhớ rất vu vơ. Nhớ đôi mắt biết cười làm không gian bừng sáng. Nhớ tiếng Guitar nhẹ nhàng ru hồn vào quên lãng, thẳm sâu một nỗi buồn dịu ngọt theo từng nốt nhạc buông trên phím đàn, trên phím lòng, trên phím thời gian… Chiều rơi xuống

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: ƯỚC MƠ

Ước mơ trở thành cô giáo dạy văn đã nhen nhóm trong tôi từ thuở nhỏ, ngay những năm tiểu học. Hàng ngày, buổi sáng tôi đến trường, buổi chiều lại vùi đầu vào những trang sách ở thư viện. Cái góc nhỏ trong phòng đọc dành cho thiếu nhi của Thư viện Đà Lạt

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: NGỠ NGÀNG MÙA ĐÔNG

Tiễn bạn ra phi trường, ta ngỡ ngàng bởi bạt ngàn đồi hoa vàng đang thắp nắng… Vậy là cao nguyên vào đông thật rồi… Những ngày qua, với muôn ngàn bận rộn và buồn vui đời thường, ta ơ thờ với mùa đi qua và mùa vừa tới. Để rồi sáng nay, hồn như

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: MIỀN CỔ TÍCH CỦA TÔI

Một ngày, một ngày bình yên. Tôi lạc vào vườn Cổ tích – vườn cổ tích dành cho người lớn, chỉ còn sót lại chút nắng cuối ngày và chiều lên mênh mang sương khói. Có một sợi dây vô hình níu kéo đôi chân tôi dừng lại… Vâng, có một sự đồng cảm đủ

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: NGÀY XƯA HOÀNG THỊ

Cho tôi một ngày trở lại tuổi mười tám, đôi mươi. Một ngày của những ngày còn hồn nhiên sách vở, còn ắp đầy một trời mộng mơ. Một ngày vui vui với câu hát nghêu ngao ai theo về đầu ngõ để chị ra lườm nguýt, dè chừng… “Em tan trường về, đường mưa nho

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: BÂNG KHUÂNG CÙNG HOA DẠI ĐÀ LẠT

Đà Lạt – Thành Phố Hoa, danh xưng mỹ miều này đã không còn xa lạ với nhiều người. Đối với du khách, sẽ kích thích sự tò mò và sau đó là sự thích thú. Đối với cư dân phố núi, đó là niềm tự hào. Riêng tôi, tôi chỉ muốn được dàn trải

Đọc Thêm »

Nguyễn Thiên Nga: KHẮC KHOẢI THU…

Thật dịu dàng, thu về với đất trời, với hồn ta cô liêu. Thật nhẹ nhàng, thu đến vườn ta xanh mát một buổi chiều. Thu bâng khuâng vài chiếc lá vàng đầu tiên rơi nghiêng, xoay tròn trên thảm cỏ mượt mà. Nắng rắc vài hạt nhỏ, mưa rơi vài giọt nhỏ, gió kéo

Đọc Thêm »