T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Nguyên Lạc: QUÊ HƯƠNG TÔI KHÔNG CÓ MÙA THU & NỖI LÒNG CỐ HƯƠNG

Bến Cũ Con Đò – Tranh: Mai Tâm

 

QUÊ HƯƠNG TÔI KHÔNG CÓ MÙA THU

 

(Nhân nghe Mùa thu Paris và Tiễn em –  thơ Cung Trầm Tưởng, nhạc Phạm Duy)

Quê hương tôi không có mùa thu

Biết lấy chi mơ thu sương mù?

Dòng Hậu giang lặng lờ soi bóng

Đưa tiễn người. rụng trái mù u!

 

Nơi quê tôi không có mùa thu

Chỉ nắng mưa. trời thảm hai mùa

Tiễn chân em về bên xứ lạ

Nước một dòng. màu tím tiễn đưa

 

Mùa quê tôi không thu mắt em

Không đón đưa. ga nhỏ êm đềm

Không rượu vang. đèn vàng tiễn biệt

Chỉ hàng bần. xám thẫm. đóm đêm!

 

Mùa mưa. lâu. buồn lên mắt em!

Mưa trên sông. mờ mắt kiếm tìm

Theo con nước lục bình hoa tím

Bám vào thuyền. ghì chặt. buồn thêm!

 

Hậu giang tôi không có mùa thu

Không biệt ly. thu đẫm sương mù

Chỉ dòng buồn. con thuyền rời bến

Ra đi. lòng thương nhớ xuân thu!

 

Vắng bóng em. tháng chín quê tôi

(Chắc nơi kia mùa thu kinh kỳ?!)

Giọt mưa rơi. trên sông ngầu đục

Lạnh một dòng. sầu nỗi biệt ly!

 

Quê hương tôi không mùa thu đến

Chỉ nắng mưa. mùa đến mùa đi

Chỉ dòng sông hiền hòa. bình dị

Đủ cho tôi. ấp ủ bao tình!

 

 

NỖI LÒNG CỐ HƯƠNG

 

Theo chân ra chợ. phố người

Rộn ràng. tím. đỏ…  vui cười hân hoan!

Thấy con cua. tưởng con còng!

Thấy cây sồi. nhớ cây còng quê. nao! [1]

 

Chiều nay. bên phố lạ nào

Nhớ con rạch nhỏ. cây cầu đòn tre

Nhớ con còng gió xanh lè

Chiếc càng “tổ chảng”. kẹp ta đau tình! [2]

Nhớ ai dáng trúc. bờ xinh [3]

Liếc ta. nhói điếng tim mình tới nay!

Nhớ sao cau thẳng hàng dài

Bóng diều sáo trúc. tình ngoài nghĩa trong!

Lam không. lúa trổ đòng đòng [4]

Thả con mồi kiến. động lòng con cá rô

 

Nhớ ơi. tuổi dại ngây thơ!

Giờ đây. chỉ bóng chiều tà. xứ xa!

 

Xứ xa có nghĩa người xa

Người xa phương ấy. biết ta nhớ về?

Ngóng về với ấy. trời quê

Chỉ vầng mây trắng. lặng lờ. tít xa!

 

Thời gian. cùng những phôi pha

Nhuộm màu tóc khổ. để ta bạc đầu!

Bạc đầu. tình có nhạt mau?

Thôi em. thiên cổ nát nhàu hồn ai!

 

Riêng đây. một mối tình hoài

Quê hương. và mắt liếc người. lá răm!

Chắc là chắc mãi trăm năm

Người muôn năm cũ. nỗi lòng cố hương!

 

Nguyên Lạc

…………….

[1] Cây còng hay còn gọi là muồng tím, muồng ngủ, me tây…Tên khoa học Samanea saman họ Fabaceae, bộ Đậu (Fabales). Cây có nguồn gốc ở châu Mỹ nhiệt đới, du nhập vào Việt Nam từ thời Pháp.

[2] “Tổ chảng”: “bự chà bá”, “to tổ chảng”(Phương ngữ, Khẩu ngữ) to quá mức thường thấy.

Gọi còng gió, vì đây là loại còng chạy rất nhanh, tưởng có thể bằng cả tốc độ của gió. Mặc dù có bộ dạng nhỏ thó, nhưng đôi càng của còng gió đực (một lớn, một nhỏ) lại là vũ khí hết sức đáng sợ, càng nó rất khỏe, mép càng sắc như dao, kẹp có thể đứt thịt. Ở quê tôi, Đại Ngãi, Hậu Giang nơi các sông rạch, còng gió lớn cỡ ngón tay màu xanh blue rất đẹp

[3] Trúc xinh trúc mọc bờ ao/Em xinh em đứng nơi nào cũng xinh/Trúc xinh trúc mọc đầu đình/Em xinh em đứng một mình cũng xinh (ca dao)

[4] Lúa trổ “đòng đòng” là lúa đang bắt đầu trổ bông, tức bông lúa non.

 

 

 

 

 

©T.Vấn 2018

Bài Mới Nhất
Search