Khói Lam Chiều – Tranh: Mai Tâm
MỖI NGÀY LÊN RỪNG LƯỢM HÁI
Mỗi ngày tôi lên rừng lượm hái,
lo nhặt chút gì về cho con
đỡ đói, lầm lũi giở trò khỉ
vượn bám cành níu nhánh, chen qua
núi rừng chữ nghĩa mịt mù sương,
cân nhắc hai tay hai chân hai
đầu phải trái, này là quả ngon
trái ngọt rồi quả độc trái hại,
này là lá măng lá trúc hái
về mong cho con ấm bụng giữa
kiếp người buốt lạnh. Mỗi ngày tôi
lên rừng lượm hái, nhặt quả khô,
hái quả chín, chăm sóc quả tươi,
hồi hộp theo dõi bọn thợ săn
dưới chân núi lăm le đốt rừng,
tôi lo sợ khỉ vượn nai mễn
rồi không còn đất sống, những tiếng
kêu la xé lòng mỗi ngày, vết
chân thú chạy kinh hoàng chen chúc,
thấy rừng núi oằn mình đau đớn,
có tôi nhìn mỗi ngày khóc theo.
Mỗi ngày tôi lên ngồi trên đỉnh
núi, cắm cúi đọc sách hy vọng
cho sớm qua một kiếp người, nghe
những tiếng trần gian vọng từ phương
xa tới, tiếng vui tiếng buồn, tiếng
than thở tiếng cằn nhằn, có cả
tiếng người vọng từ nghìn năm trước
còn khô khốc mùi giấy, vang vọng
chung với những tiếng người ngợi ca,
tiếng người la mắng. Mỗi ngày tôi
lên rừng lội suối, moi giữa tầng
tầng lá vàng lá xanh, nhặt ra
từng chữ, nâng lên ngắm nghía trầm
trồ, chữ này nặng, chữ kia nhẹ,
chữ nọ dịu dàng, chữ kia thương
tổn, chữ này tuổi thọ trăm năm,
chữ kia xưa cổ nhiều thế kỷ,
chữ này bán được, chữ kia khó
bán, với ẩn hiện những khuôn mặt
người – hốc hác, đớn đau, vui mừng…
trần gian buồn như tre trúc
có tôi giữa đời ngồi khóc
nghe sông suối chảy trong ngực
thấy rừng mọc dựng thành tóc
mỗi ngày lên rừng lượm hái.
NGƯỜI ĐỨNG BÊN LỀ
Quay lại, nhìn ngang, chen vào, bị lấn
ra Thác người xô đẩy, lũ lượt theo
chân, những dòng người sợ hãi dắt dìu,
chen nhau cùng đi, cùng chạy, cùng nhảy.
Những dòng người dày xéo lên nhau trôi
chảy đi như thác như sông — không kịp
nhìn về trước, không kịp nhìn qua bên,
không kịp nhìn dưới chân, có ai sau
lưng thúc tới, có ai trước mặt giục
giã, hò hét. Tôi đứng bên lề nhìn
theo, giữa những trận mưa đá ném sang,
những trận mưa lời chúc dữ bay khắp
trời, khắp phố phường, khắp rừng núi, khắp
đuờng mòn, khắp thung lũng chập chùng, không
lối ra. Không lối ra, tôi dõi mắt
tìm em, đăm chiêu, mơ hồ, mong đợi,
không lối ra, trong nhóm mây tan hợp.
Xin em nhìn ngược ra bên lề, nơi
những người không còn chỗ trên trần gian,
nơi tôi, ngửa bàn tay lên để chờ
xin ơn phước, úp bàn tay lại để
ủ hơi ấm, co ro. Mau một chút,
mau một chút nữa, kẻo thác người lại
cuốn đi, và rồi chúng ta sẽ có
ngày cùng nhắm mắt và nhớ lại phút
giây chạy ra ngoài lằn ranh, mau một
chút nhé, một chút thôi, kẻo rồi mây
tan. Tôi về ngồi khóc, cặm cụi viết
những dòng thơ lên giấy, lên thanh gỗ
bên thân cầu, lên vuông gạch hè phố,
lên kính cửa sổ trước nhà, hy vọng
mơ hồ một hôm thác người lại xô
đẩy em về, tìm thấy chữ tôi giăng
khắp trời, khắp phố phường, khắp rừng núi,
khắp đuờng mòn, khắp thung lũng chập chùng,
không lối ra, và tôi ngồi giữa những
núi chữ, những núi chữ, những núi chữ.
Nhưng đã trễ, trang giấy một thời ai
đã xé, thanh gỗ bên cầu đã gãy,
và vuông gạch đã vỡ, còn tôi đang
nhặt lại từng mảnh kính vỡ, ghép lại
từng mảnh kính, chữ vỡ, và em hồn
sơ nguyên của tôi nơi đâu, nơi đâu.
Tôi đang đứng bên lề, bên lề…
Phan Tấn Hải
©T.Vấn 2018