Phong Lan – Tranh: Mai Tâm
Xin được giới thiệu một thi sĩ thật sự có “cái tôi đích thực”, đầy cảm xúc như tôi đã nói ở phần ý niệm về thơ. Người thi sĩ tôi có “cảm tình” dù chưa lọt qua được “bộ lọc”,” “sổ đoạn trường” nhưng riêng tôi vẫn đánh giá cao. Tôi chỉ tình cờ biết thi nhân qua Facebook.
- THI NHÂN
Bút hiệu: Quỳnh Nga; Tên thật: Huỳnh Thị Quỳnh Nga; Nghề nghiệp: Giáo viên; Quê quán: Cai Lậy-Tiền Giang.
Như đã nói trên, mọi người đều có một “Hệ quy chiếu” riêng trong sáng tạo và thưởng lãm; cho nên tôi chỉ giới thiệu nhà thơ mà riêng tôi cho là “lý thú”, còn vấn đề nhận xét gì gì đó là tùy ở các bạn. Những bài thơ tôi giới thiệu đây đôi khi kèm theo vài hàng cảm nhận chủ quan riêng, có khi bạn không đồng ý. Cũng chả sao, hãy theo cảm nhận của riêng bạn. Dù sao đối với tôi, đây là nhà thơ với thơ khéo điểm trang, “không son phấn lòe lọet”, “không dao kéo”, những lời thơ thanh thoát đầy “cái tôi cảm xúc, đích thực”.
Theo quan niệm riêng tôi, những bài thơ hay là những bài thơ gợi ý độc giả gán ghép thêm tâm tư riêng mình vào; độc giả hình như thấy cái tôi của mình trong ấy và hình như tác giả viết riêng cho mình.
Xin được giới thiệu những bài thơ “không son phấn lòe lọet, không dao kéo” của thi nhân.
- THI CA
Sau đây là những bài thơ tiêu biểu của thi nhân:
TÔi VÀ NHỮNG ĐOÁ TƯỜNG VI
Có một ngày bỗng dưng ngăn nắp lạ
Tôi xếp từng phiến nhớ lên nhau
Để gọn gàng một góc
Trên chiếc bàn cạnh những đoá tường vi
Tôi lắng nghe những câu chuyện nhỏ
Về tình yêu và những chuyến đi
Tôi mở trang sách
Tôi không tìm thấy tôi
Chỉ thấy cánh gió đón đóa tường vi chạy trốn
Qua vùng ánh sáng từ trái tim ban mai
Nghe rung rinh nhịp thở
Cảm ơn mùa thu
Cảm ơn người
Cảm ơn những đoá tường vi!
Tôi xếp lại một ngày
Trang sách đi vào giấc ngủ
Tôi trôi theo cơn mơ
Và lắng nghe những câu chuyện tình!
@. Cảm nhận người viết:
— “Tôi mở trang sách (kết hợp bằng nhiều phiến nhớ)
Tôi không tìm thấy tôi”
Thật không? Thi nhân giả bộ hoài! Vậy thì “từ trái tim ban mai rung rinh nhịp thở” là của ai? Chắc chắn là phải tìm thấy cái tôi kỷ niệm trong cuốn sách (hợp bởi nhiều phiến nhớ) ấy, phải không? “Tôi trôi theo cơn mơ rồi lắng nghe những kỷ niệm chuyện tình” …của mình!
ĐÊM QUA NỞ MỘT NỤ TRẦM
Em về thả sợi tóc xanh
Tóc bay qua ngõ tim anh chạm rằm
Đêm qua nở một nụ trầm
À ơi tình trót trăm năm ru tình
Em về để bóng lặng thinh
Vành trăng nghiêng nửa một mình bóng trôi
Tóc xanh em thả về trời
Đêm qua chạm nụ môi người để quên !
@. Cảm nhận:
Trong cơn mơ tôi thấy em về cùng những nụ hôn trong quá khứ. Em đi, tức nhiên mang theo môi người, nhưng nụ hôn kỷ niệm vẫn mãi trong tôi, trong giấc mơ của tôi; tạm cho là em bỏ quên lại đi.
MÙA THU THEO CÁNH GIÓ
Em hái mùa thu giấu ở đâu
Tôi tìm gặp vàng hanh phiến lá
Nghe hạt nắng rơi triền cỏ lạ
Một tôi về ngơ ngẩn gọi vàng thu
Tôi một lần tự hỏi giá như…
Em đi đi thôi đừng quay lại
Tôi đâu níu một bờ môi vụng dại
Để bây giờ còn đọng những cơn mơ
Tôi trở về gặp lại những ngày xưa
Và cánh gió gọi một mùa xa vắng
Tôi gặp tôi và em thời áo trắng
Nhớ chập chùng tím buốt triền mưa!
@. Cảm nhận:
Em đi rồi thì mùa thu xem như mất, xem như em đã dấu nó đi.
Thật ra mùa thu vẫn còn: Em không nghe rừng thu / Lá thu kêu xào xạc…(Lưu Trọng Lư); nhưng những thu này không phải thu kỷ niệm xưa, nên xem như em đã dấu nó; khi em đi thu đã mất rồi.
Em đã đi rồi những hình bóng của em vẫn ở lại trong cơn mơ, Vẫn còn đấy nụ hôn (níu bờ môi) của thời vung dại áo trắng ngây thơ.
Buồn kỷ niệm tím biếc chiều mưa!
NGHE NẮNG TRỔ NỤ HỒNG THƠM HƯƠNG
Em về đợi tôi nhé Mai
Nghe mênh mông phố chiều nay nắng vàng
Còn tôi lại với nồng nàn
Thuở em tóc biếc buộc ngang lưng trời
Em về đợi nhé Mai ơi
Gọi con phố thức quên lời từ ly
Nhớ em nhớ phố xuân thì
Thu phơi vàng lá mùa đi lấy chồng…
Có còn Mai đợi tôi không ?
Về nghe nắng trổ nụ hồng thơm hương
@. Cảm nhận:
Bài này không cần nói thêm, nó đã hay như nó là. Chỉ phần này:
— Mai chỉ là cái tên, tác giả dùng nó cho hợp vần. Mai chính là EM, NGƯỜI TÌNH nghĩa là độc giả có thể thay bất cứ tên riêng tâm tư nào cũng được. EM có thể là Mai, Lan, Hồng, Thuý v.v .. hay Nga của thi sĩ Nguyên Sa:
Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Ðôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Ðể anh giận sao chả là nước biển…
(Nguyên Sa)
hay là Quỳnh:
Những câu thơ nhẹ hương quỳnh nở
Anh gởi từ đâu em biết không?
(Nguyên Lạc)
Đêm em về với tôi
Đóa quỳnh đừng tàn vội!
Hương quỳnh ngọt đẫm môi
Để ngày đừng mông đợi
(Nguyên Lạc)
EM VỀ HÁI TRĂNG RẰM
Em về hái trăng rằm
khuyết tôi đêm nguyệt thực
dòng sông nào thao thức
chưa xanh trọn đời nhau
hái một chút sắc màu
nhuộm lên ngày xa vắng
tôi nghe mùa yên lặng
trên tay sầu rưng rưng
tôi như gió miên du
đi qua miền ký ức
cơn mưa nào rưng rức
ru tím nụ tình chờ
em về hái giấc mơ
thả lên mềm con sóng
tôi ném chiều ảo vọng
xuống trăm nghìn sông trôi
tôi về qua đời tôi
ngược mùa trăng gió bấc
đêm nằm nghe mưa khóc
rơi hạt nào thương tôi!
@. Cảm nhận:
Hình bóng của em, của người tình đã về trong mơ. Tôi nhớ đến em, nỗi buồn xa vắng khiến trăng hết rằm, ngày nhuộm sắc buồn, chiều ảo vọng, đêm nghe mưa khóc … Tội tôi quá em ơi!
TRẢ TÔI VỀ
Đâu có cánh hoa nào rơi trên vạt áo em
Mà nắm níu sợ hương bay vội vã
Chỉ còn lại một miền xưa rất lạ
Tôi chạm vào chiều xanh ngát lên thêm
Tôi chạm vào phía ánh nắng vàng lên
Ngày hôm ấy trời bỗng xanh mơ mộng
Chiếc lá nào bay qua triền gió lộng
Trả tôi về ngơ ngác tuổi mười ba!
@. Cảm nhận:
Trả tôi về tuổi mười ba, tuổi chưa biết yêu, tuổi chưa biết “cánh hoa nào rơi trên vạt áo em” để đừng “sợ hương bay vội vã“, được không?
HAY VÀNG LÊN MẤY NẺO TA VỀ !
Tạm biệt mùa thu ta về với tháng mười
Cơn mưa cuối cùng chưa trở lại
Để hôm qua là mãi mãi
Níu tay người níu vội một làn hương!
Sắc tím hoa xưa hay bóng nhỏ cuối đường?
Ta về nhặt thêm tuổi hạ.
Thời gian có còn xanh màu lá
Hay vàng lên mấy nẻo ta về?
@. Cảm nhận:
Tạm biệt mùa thu ta về với mùa đông (tháng mười), mùa buồn, mùa lạnh lẽo. Tại sao?
— Mất mùa thu kỷ niệm, mất em rồi thì mùa nào không là mùa đông?
Ta trở về tìm kỷ niệm, tình còn xanh tươi không?
— Níu tay anh hỏi thu phai ?
Thưa em. thu đó vẫn hoài thu xưa ! (Nguyên Lạc)
ANH GỬI
Những câu thơ nhẹ như hơi thở
Anh gửi từ đâu em biết không ?
Ngày mai nắng biếc xanh nhung lụa
Là buổi em về khơi nhớ mong.
Phía ấy phải nơi ta hò hẹn
Quỳnh hoa một đóa trổ môi người
Anh thắp lên đêm nồng ân ái
Khơi trần một nốt nhạc trầm tươi!
@. Cảm nhận:
Bài này tự nó đã hay, “nói năng chi cũng thừa” (Nguyễn Tất Nhiên)
MÙA SEN PHỐ
Em đan mùa hạ trên những ngón tay!
Thổi vào hoa sen hương thơm phố thị
Ta ngắt lấy chùm thời gian trên tờ lịch cũ
Thả những nốt trầm lên mảng tường rêu
Ngày hôm qua hanh vàng hay sắc áo em thêu
Và ai đó gửi mùa chia ly lên cánh bằng lăng tím
Hạ vẫn ngát xanh cháy mãi vùng hoài niệm
Ta bồi hồi ? Em hay nàng thiếu nữ trong tranh!
Con đường nào qua còn lại những dấu chân
Tơ nhện chùng chạm cong vênh nổi nhớ
Cảm ơn người mang mùa sen vào lòng phố
Để hương bùn non giữ lại hình bóng quê nhà
Phố vẫn cứ buồn buồn như sắp phải chia xa
Phố thức không ngủ đợi người về cùng tháng sáu
Trời chớm lạnh sắt se đi qua mấy mùa giông bão
Xin hãy cứ lặng thầm gửi lại phố những mùa sen!
@. Cảm nhận:
— “Ngày hôm qua hanh vàng hay sắc áo em thêu“: Gợi nhớ đến “Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc / Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường (Nguyên Sa)
— Và ai đó gửi mùa chia ly lên cánh bằng lăng tím
Hoa Bằng Lăng là loài hoa chung thủy, sự ngây thơ của màu tím đã tượng trưng cho tình đầu thuở học trò.
Bằng lăng hoa tím tôi về
Tìm em chỉ thấy lời thề đã phai
Đường xưa áo trắng tóc dài
Trường xưa hoa rụng tím ai nỗi lòng! (Nguyên Lạc)
— Tình em như hương thơm hoa sen thổi vào phố thị hồn anh
BỞI EM LÀ MỘNG
(Tôi yêu đời bằng tình yêu tôi có
Tôi yêu người bằng một trái tim vui !)
Tôi về phía biển tìm em
Để nghe nỗi nhớ ru mềm bước chân!
Sóng chiều nở đóa bâng khuâng
Biển xôn xao hát mỗi lần em qua
Môi em một đóa ngọc ngà
Tay em gối mộng lụa là đêm thiêng
Nghìn năm em vẫn trinh nguyên
Bởi em là mộng tôi điên say tình!
GỬI CÁT
Đôi cánh nào
bay về phía hoàng hôn
Cõng hạt nắng
mềm bờ vai của biển
Em có thấy
thời gian xanh quyến luyến
Chia khung trời
hai phía gửi mùa đi
Một nửa cho em
một nửa xuân thì
Tôi gửi lại
chút hồn thơ vào cát
Về đi em
nghe thì thầm biển hát
Khúc ru tình
rơi xuống mấy dòng thơ
@. Cảm nhận:
Hết những kỷ niệm buồn trong thành phố, giờ là biển, là bãi buồn với cát nhung êm khiến tôi nhớ đến “Nha trang ngày về” của Phạm Duy:
Nha Trang ngày về, mình tôi trên bãi khuya
…
Đêm xưa biển này, người yêu trong cánh tay
Đêm nay còn cát trắng, đêm nay còn tiếng sóng
Đêm nay còn trăng soi, nhưng rồi chỉ còn tôi
Trên bãi đêm khóc người tình.
***
Còn nữa, còn nhiều lắm những bài thơ thanh thoát “không son phấn lòe lọet”, “không dao kéo”, những bài thơ xuất phát từ “cái tôi chân thật”, cái tôi cảm xúc thật lòng, cái tôi sẵn sàng chịu thua thiệt.
Mong rằng sẽ đọc được thêm những tập thơ tuyệt vời từ thi nhân, dưới dạng thi tập nếu nó thoát qua được “bộ lọc định hướng”, hay “sổ đoạn trường” theo cách gọi riêng tôi.
Nguyên Lạc
………………..
Tham khảo: Võ Kỳ Điền, Nguyễn Hưng Quốc,Phạm Đức Nhì, Quỳnh Nga Facebook, Thi viện …
©T.Vấn 2018