Bước về giữa khuya
Trong tàn phai của phận người
Đã nghe vọng tiếng khóc cười hư không
Trăm năm kia với bụi hồng
Bao nhiêu hư ảo chất chồng xác thân
.
Ngày tàn năm cũ bâng khuâng
Gió mang theo nỗi buồn câm rã rời
Với tay cầm níu cuộc đời
Mới hay mình bỏ cuộc chơi lâu rồi
.
Buồn di căn đã đâm chồi
Hắt hiu sương khói chỗ ngồi một tôi
Mà nghe lay lắt một trời
Những đêm tuyệt vọng bên đời quạnh hiu
.
Về thôi ngày đã sang chiều
Mắt kia đã khép liêu xiêu đường về
Nghe từ chín cõi sông mê
Có ai như bóng tôi về giữa khuya…
Bóng của nghìn sau
Chân liêu xiêu bóng bên trời
Tình mờ hiên cũ khói chơi vơi ngày
Nèo về tàn một cơn say
Gió hiu hắt thổi mưa lầy đường trơn
.
Đã không là sóng trên nguồn
Thì cơn đau cũng chập chờn sáng trưa
Thôi đành tàn một cơn mưa
Tôi chao chát đứng hiên trưa gọi tình
.
Neo từng cơn gió lặng thinh
Còn trong nỗi nhớ cõi tình chưa phai
Xưa yêu một dáng trang đài
Nay ngồi trắng kiếp hai vai nặng sầu
.
Còn không bóng của nghìn sau
Và còn đâu nữa nát nhàu lời ru
Mất nhau từ buổi sa mù
Xa nhau từ độ thiên thu quên lời
.
Còn đây tiếng gió bên trời
Lạc nhau một kiếp rã rời tay buông…
Bỗng chạm nghìn trùng
Thôi chiều rồi những giấc mơ
Tình xưa cũng dở dang chờ cáo chung
Mốt mai con sóng muôn trùng
Vỗ đau bờ cát mịt mùng trăm năm
.
Về nghe tình trống chỗ nằm
Thiên thu thả khói nhang trầm quạnh hiu
Rã rời ôi những giấc chiều
Đêm buông thở dốc ngày xiêu bóng mờ
.
Vin đời vào cõi hư vô
Từng cơn đau thả xuống mồ thế nhân
Nghe đâu từ bóng phù vân
Tiếng chuông gõ nhắc ngàn lần phôi pha
.
Từ trong sương khói ta bà
Có lần nhìn thấy bóng ta giữa trời
Thấy mùa xưa chập chùng rơi
Và tình em nữa mù khơi cõi người
.
Phù du chưa hỡi cuộc đời
Mà nghe cay đắng môi người rưng rưng
Níu tay bỗng chạm nghìn trùng
Bóng người xưa đã mịt mùng chân mây…
Nguyễn Minh Phúc
©T.Vấn 2022