
Em Tháng Mười Viễn Xứ
Em tháng mười choàng khăn gió ấm
Tóc buông lơi gợn chút mây chiều
Nét môi ngoan vương màu ảm đạm
Thu chín vàng nơi mắt cô liêu
Em tháng mười vầng trăng gầy úa
Nhạt mùi hương, lạnh lẽo vóc ngà
Ôi, mùa thu và lòng sương phụ
Còn chút gì… ngoài nỗi xót xa?.
Em tháng mười chân trời viễn xứ
Nhạn xa bầy ngán nỗi thiên di
Không tưởng tiếc một thời xưa cũ
Sao đau thương thấu tận a tỳ!?
Một Buổi Sáng Chủ Nhật
Buổi sáng một ngày chủ nhật
Trời xanh và nắng thu vàng
Ly cà phê thơm trước mặt
Bềnh bồng tiếng nhạc lâng lâng
Tờ giấy trắng phau chờ đợi
Những dòng chữ viết đầu tiên
Muôn vàn ý tình chìm nổi
Thoáng qua rồi nằm lặng yên
Tình quê kể hoài chưa đủ
Thói đời tán mãi cũng nhàm
Văn chương vốn là mê lộ
Ái tình như giọt sương lam
Những nàng kiều nương Facebook
Mi thanh mục tú trêu ngươi
Chưa nghe giọng oanh thánh thót
Đã nghiêng quá nửa cuộc đời
Cà phê không đường đắng chát
Hương nào còn đọng vành môi
Bỗng đâu lời vợ cao vút:
“Cùng em dạo buổi đẹp trời!”
Quán Trọ Tuyệt Vời
Em đừng sợ trần gian là quán trọ
Rồi ra đi như kẻ chẳng chung đường
Xuân dẫu ngắn nhưng muôn hoa đua nở
Nên hạ vàng cây trái thoảng đưa hương
Vâng, đời vốn dĩ vô cùng ngắn ngủi
Lắm bão giông và đầy rẫy vô thường
Nhưng đến hẹn là đông tàn xuân tới
Vẫn luân hồi trong thế giới tai ương
Em chớ ngại trần gian là quán trọ
Rồi khép mình trong vỏ ốc cô đơn
Thử trải nghiệm yêu đương và gắn bó
Như hoa thơm cỏ lạ của tâm hồn
Xin cảm tạ trần gian này tuyệt mỹ
Cõi thiên đường nào sánh được đâu em?
Vạn sắc hương và muôn ngàn thi vị
Mỗi sát na đều chứa chất diệu huyền!
—
tranducpho
©T.Vấn 2022