T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Lưu Na: Cô đi coi bói

Cô loay hoay tìm lại số của Thầy. Hôm kia gọi, thầy nói tới đi mà ngập ngừng băn khoăn rồi cô không tới, nghĩ mình vớ vẩn dại khờ. Nhưng hôm nay cô phải tới. Trên gác nhà bên sát vách, tiếng lão khọm lại vang lên. Đàn bà con gái, cứ hễ đi coi bói thì chỉ có tình tiền tai vạ. Hm, lão khọm, ông là ma. Cô lại đảo mắt nhìn quanh phòng xem có cái lỗ cái ốc gì lạ chứ lẽ nào lão đi guốc vào đầu thiên hạ. Chịu. Cái phòng cô ở thì cô đã nhìn chán. Quơ cái sắc, tìm 2 cục bin cho vào máy thu âm cô bước xuống đi ra ngõ ga ra. Cô quày quả vào xe lái đi.

Gõ cửa. Có tiếng lạch cạch, vào đi. Mở khóa chứ không mở cửa. Cô xoay nắm cửa bước vào. Thầy dả lả, trời ơi tới nhanh quá, vô, vô. Thầy vẫn còn ở trần, cái bụng to như ông địa lồi rốn đi vào góc nhà móc ra chiếc áo thung cháo lòng tròng vào. Vợ thầy đang ăn cơm, nhai trệu trạo chóp chép lặng lẽ. Thầy làu bàu chuyện phải hầu vợ hầu con. Cô ngồi đợi, liếc mắt chung quanh. Dưới gầm thang là bàn thờ ông địa ngó ra cửa. Giữa nhà, ngăn bếp và phòng khách, trên tường là một bức tranh laminate, ba bức nhỏ hơn cẩn xa cừ hình thánh gia, hình đức mẹ bồng con và một hình gì nữa cũng là của công giáo đấy thôi, nhưng cô không nhớ nữa. Bên dưới nơi tủ thấp và dài là tượng Tam Công cao nửa thước. Tường kế bên ngự tượng đức Phật Di Lặc vàng cao 8 tấc, bụng tròn lòi rốn hoa tay cười toe cùng nhân thế (thầy có vẻ đã nhập thân?) Cô cố nghĩ vẫn không biết thầy đạo gì.

Thầy bỏ phone xuống, lôi trong tủ dưới gầm thang ra cái sắc nhỏ, ngồi xuống. Bộ râu trắng chỉ mới quá cằm được trang điểm một nốt ruồi to ngay bên trên với chùm râu riêng chậy xuôi xuống như cái phất trần trắng nằm ngự trên đống rơm.

Nói, tuổi gì? Ngày sanh, giờ sanh? Không biết sáng chiều à, dễ thôi. Tháng sáu vừa qua trong nhà có chôn ai không? Tháng sáu ta, đi coi tử vi chỉ nói tháng ta, nghe chưa. Nghe rồi. Không à? Có nghĩa là cô sanh buổi sáng giờ Dần. Thì không đến nỗi, nhưng ba đời chồng nghe chưa. Thằng cốt đột tuổi gì? Dạ, ai cơ? Thì thằng chồng cô chứ còn ai. À, tuyệt mạng, từ giờ đến hai ngàn mười bốn nếu cô không xa nó thì chôn nó. Nó bỏ cô, nghe chưa. Mà cái nhà còn không? Còn thì về xem lại giấy tờ. Không chừng cô có chủ mới mà chưa hay. Cô ngồi im nghe, lung tung lấn quấn. Nó đi dị lộ, có hiểu dị lộ là gì không, là đường ngang ngõ tắt. Nó có đẹp trai không? Không à, thì mày rậm mặt mày nhăn nhó phải không? Nó là tử vi thiên tướng, thiên lương cư thê chính là cô. Cô là thiên lương, bỏ là nó bỏ mình. Trong vòng 5 năm tới sẽ có 2 thằng sở khanh gõ cửa, khi cô 59 sẽ gặp người thực sự, Giáp Thìn hoặt Ất Mùi. Ấy chớ, cô đừng cãi, năm mươi chín chứ tám mươi mà số nó gọi thì vẫn phải vào tròng…

Mà, cô đừng buồn. Nếu đã là số thì hãy coi muôn sự là không. Ạ, mà vào chùa thì đổ chùa đó nhé, đừng có mà hại lây thiên hạ. Cô thấy mênh mang đất trời đâu là chỗ trú thân, trú cái hồn bạc nhược. Thầy lật lật cuốn sổ vàng ố. Hôm nay 27, chỉ 3 ngày nữa thôi, cô chờ xem, sẽ náo loạn gia cang muôn điều nghiêng nghửa. Thôi, ráng đừng để tình cảm lụy thân. Cô nhớ chưa thầy đã nói 3 lần. Không tin ai, không lụy vì ai. Nhớ chưa, lần này nữa là nói mấy chục lần rồi nha. Thôi, lấy bốn chục thôi. Ai lại đi coi bói mà khóc.

Cô ra xe ngồi, lấy lại chút hơi thở chút bình tĩnh. Khi đã lấy lại sức, cô lái xe về.

Vào ga ra, lão khọm đang đứng lơ vơ trên ban công. Cô lên lầu. Tiếng lão lại oang oang với vợ, thịt luộc mắm tôm thì nhớ cho xin cút trắng, chứ hoàng hoa tửu với những là đỏ chóe thì lạc quẻ đấy. Mà có sang cho xin tí Rề My cũng tốt thôi. Cô chán chường. Ra ban công, cũng như đứng kế lão khọm vậy, cô lôi cái võng móc ở một góc chăng ra móc vào góc chéo bên kia. Vào nhà bật cái máy lên cô để tuồng cải lương ông ổng. Quày tay lấy chai bia lạnh cô ra võng nằm đu đưa, uống bia lạnh nghe vọng cổ. Bộ lão tưởng chỉ mình lão biết thưởng thức cuộc đời. Hữu Phước giọng sắc lạnh buồn tênh nhuốm chút ngậm ngùi, thôi, cứ kể như mình bị bạc lận, việc chi mà cô phải lụy phiền. Hết tuồng, qua tới Chí Tâm hát Võ Sơ Đông giã biệt Bạch Thu Hà. Ta cảm thấy máu ngừng trong huyết quản… Hát ngọt, bia mới ngọt làm sao. Cái đòn này thấm, lão khọm thở dài đánh sượt, bước vào nhà. Lão vẫn oang oang, nhưng sao sánh bằng Hữu Phước Chí Tâm, bây giờ qua Thanh Sang với Tiếng Hạc Trong Trăng Xuyên Lan ơi tuổi anh đã vào thu đời buồn như nguyệt xế, nghĩa tào khang một lần dang dở anh chẳng màng chi người quê kẻ chợ chẳng màng chi má đõ ơ môi…ơ…hồng, từng tưng tưng bỗng hôm nay bèo nước tương phùng…

Bên kia vách lão khọm khà một tiếng, như trong trần ai mấy kẻ biết anh hùng. Ngoài võng cô cười. Một giọt nóng lăn hòa với dòng lạnh trên chai. Khọm, khọm, khọm… lão làm sao nghĩ ra được, bốn chục, hai giờ đồng hồ, cô không phải nói gì cả nỗi lòng mình, mà lại quên đi được khối sầu nơi đáy tim vì đã có thầy oang oang tra tấn. Các cao sơ lơ đều tốn gấp hai ba mà mình còn phải kể lể những điều muốn chôn sâu dấu kín. Ha, lão thua rồi, lão khọm.

Lưu Na

09/14/2012

 

 

©T.Vấn 2012

Bài Mới Nhất
Search