T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

HUỲNH LIỄU NGẠN: LỤC BÁT VỀ HUẾ (3)

Ảnh (Tác giả gởi)

EM ĐI MÔ –  UỔNG MỘT ĐỜI HUẾ TRÔNG

nghiêng vai chiều lại xuống rồi

anh về tả ngạn kịp trời mưa giông

đò đưa qua đó cũng gần

để anh đợi đến trăm lần mới quen

thôi mà đời đã không tên

mà trăng thành nội đã lên cao rồi

mấy năm một bóng bên trời

em đi mô – uổng một đời huế trông.

1992

MÙ SƯƠNG HUẾ – MÙ SƯƠNG ANH

mù sương huế – mù sương anh

mùa xuân mưa sợi trâm anh bên cầu

ngập ngừng chăng ánh điện câu

mà trông phố thị đục ngầu tháng năm

qua cầu em vọng mù tăm

nghe mưa loáng thoáng lâm thâm không lời

mùa xuân nép một góc trời

nhớ thương xứ huế đơn côi rất nhiều.

1992

MÂY BAY THƯỢNG TỨ PHÙ VÂN THEO NGƯỜI

nghiêng chiều xuống vạt nắng trôi

qua năm rồi mộng cũng phôi pha tình

người đi bỏ huế một mình

bỏ vua chúa bỏ miếu đình cổ xưa

tiêng chèo khua động trăng lưa

mà thiên cổ cũng gió lùa theo chân

người đi khuất nẻo căn phân

mây bay thượng tứ phù vân theo người.

1996

EM ĐI NGHIÊNG NÓN LỤA MỀM

về nghe sương gió lạnh hồn

bóng em tôn nữ thoáng buồn trong anh

khuya vang tiếng guốc nội thành

dấu trăng đẫm gót trúc mành em khua

bước theo tà mộng gió lùa

nghe hương tóc dậy đong đưa qua thềm

em đi nghiêng nón lụa mềm

hồng thêm chút khói lam tuyền xa xưa.

1987

HUỲNH LIỄU NGẠN

©T.Vấn 2024

Bài Mới Nhất
Search