T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Ngộ Không Phí Ngọc Hùng:  CHẲNG ĐẶNG ĐỪNG…

Cõi Người Ta – Tranh: THANH CHÂU

        Đùng một cái tên bạn rách giời rơi xuống gửi điện thư:

        ’’Tôi học Nông Lâm Súc, cùng khóa 3/72 SQTB với anh ở Đồng Đế, cùng Tr/đội 1, Đ/đội  719, T/đoàn 1, Đ/đội trưởng là trung úy Thơ, T/đòan trưởng là thiếu tá Hoàng Hữu Gia’’. Tên bạn rách giời rơi xuống dường như có một trí nhớ thần sầu, thiếu điều còn nhớ cả số quân của gã nếu gã muốn hỏi. Trong khi gã búi bấn chẳng chịu nhớ tênbạn là ai? Thì bạn nhắc đến…‘’hắn’’ làm gã sững người.

       Tiếp đến, cứ theo tên bạn rách giời rơi xuống cho hay hắn ra trường, đi BĐQ, đụng trận đầu tiên đã ‘’hòm gỗ cài hoa’’.

       Có trước có sau thì Mùa hè đỏ lửa 72, gã cũng khoác áo ‘’trây-di’’. Vì tổng động viên, quân trường Thủ Đức không đủ chỗ chứa, gã được bốc ra Đồng Đế và gặp hắn ở đây để thành…bạn nhậu. Bởi là trường hạ sĩ quan nên không có truyền thống huynh trưỏng với đàn em, nên lè phè giống Quân sự học đường ở Quang Trung ngày nào. Vì vậy vào những tối cuối tuần, gã thấy hắn đeo bi đông rượu đế tòong teng bên hông ngồi ngoài sân cờ và khật khừ ực. Bởi chưng trong bi đông hắn đựng một mối sầu vạn cổ nào đó. Hắn gẩy đàn tưng tưng và hát độc một bài Ngày xưa hòang thị nên gã thuộc lòng luôn. Bởi chưng gã biết vẽ và viết nên bon chen được một chân trong tờ đặc san quân trường. Hắn biết đàn và hát, có tên trong ban văn nghệ. Thỉnh thoảng cả hai kiếm cớ vù về Sài Gòn mua cái này, lấy cái kia.

       Lần trễ phép gần ngày mãn khóa, trở về trường hắn vác khuôn mặt u nần, sầu u tìm gã ra sân cột cờ nốc rượu đến nẫu người. Hắn… ”lỳ một lam”, được thể gã cũng…làm một ly. Đến khi nẫu quá lắm, hắn lấy tấm ảnh em tan trường về, đường mưa nho nhỏ đưa gã xem…chơi. Vừa dòm thấy, gã muốn ứ hơi, qua rượu thành…ứ họng vì gã…cũng có bức ảnh y xì vậy. Gã đang đập cổ kính ra tìm lấy bóng, xếp tàn y lại để dành hơi, bởi gã đang nhì nhằng…năm năm trời không gặp, từ khi em thì khi không, hắn thở ra như trâu hạ địa: Ngày xưa hòang thị của hắn…’’đeo ba lô ngượơc.

       Với ‘’năm năm trời không gặp’’…Ừ thì hãy đảo qua về ”nó” năm nào bát phố, đi ciné ra đường Nguyễn Trung Trực, qua hủ tíu Thanh Thế có xe hàng rong, nó bập liền một đĩa bánh ướt, bánh cống, nem chua no kềnh. Hay ghé xe nước mía Viễn Đông, bạ vào ông Bắc kỳ áo đen bán gỏi khô bò gan vàng cháy. Ngày đó, nó chưa đủ…”trình độ” vãng lai tới Broda, La Pagode có những Jean Paul Sartre, Albert Camus da vàng, luận về thuyết hiện sinh hay dấn thân…vào cái tách cà phê sữa to bằng cái bát ăn cơm.

       Một ngày miệng nó chu ra húyt gió bài Cầu sông Kwai thì lạc vào dòng đời bằng vào nó gặp…”người trong ảnh chụp” là…”em”. Tả chân với chữ nghĩa thập niên 60 tục gọi là ‘’mi-nhon’’ với hình tượng Lolita. Gặp, quen rồi yêu ngay. Nếu ai hỏi sao lại yêu khốn khổ vậy, gã mà rằng con đường tình ta đi của gã vướng víu ở đôi chân. ‘’Chân cao, chân thấp’’ tí ti thôi nhưng bắt mắt gã. Rồi gặp là yêu theo diện yêu nhau đi trời hôm tối rồi. Bởi yêu cuồng sống vội, ngay tuần sau nó có nụ hôn đầu đời, bằng cách nó đưa em vào rạp ciné với bóng tối đèn mù. Lần đầu tiên trong đời nó mới biết thế nào là ngứa ngáy, là bàn tay năm ngón… ‘’kiêu sa’’ với…xào khô, xào ướt đến ngốt người. Nói dại chứ, ai muốn làm người nhớn cũng phải bước qua giữa lối đi hẹp trong bóng tối đen thui lủi của rạp ciné. Chữ nghĩa vung vãi cũng bằng thừa vì nó chỉ muốn lên non tìm động hoa vàng qua vạt áo dài ngang ngang…đầu gối ấy thôi.

       Trước khi gặp em, nó ướm lời…nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông. Hôm đó, em mặc áo lụa Hà Đông mầu mỡ gà, vạt ngắn ngang ngang đầu gối thật và nó lui cui đứng đợi ở cái cột đèn xế rạp Majestic. Lại nữa, nếu có ai bòn mót mắc chứng gì nó chọn nơi đây, nó đành óc ách là rạp này vắng như chùa bà Đanh. Thêm nữa, nó chả dại dẫn em vào Lê Lợi…xem dăm chú chuột nhởn nhơ đú đởn giữa lối đi. Hay Vĩnh Lợi đầy rẫy những lại đực, lại cái. Mà chả nhẽ nó ngu ngơ dẫn em còn hơi sữa vào Long Phụng xem phim Sữa rừng thay sữa mẹ! Gì chứ mục ciné, nó ăn trùm vì thuộc lòng tên tài tử như Burt Lancaster, Kirk Douglas, v..v.. Như hôm nay đây chẳng hạn, nó đang dựa cột đèn nào có khác gì James Dean, vừa lúc nó nhìn thấy tà áo thấp thoáng bên kia đường là nó ào qua ngay.

       Vào trong rạp, nó đâu có hay biết trong bóng tối còn có hiện diện của dục vọng, dục tình. Chợt thấy trên màn ảnh người ta đang hôn nhau túi bụi, nó lưỡi đá miệng:

      –  Nhắm mắt đi.

      Em ngước mặt ngỗng nghễnh:

      –  Để làm gì hở?

      Câu trả lời…hở hang của em làm nó líu lưỡi trông thấy, tim gan phổi phèo nó muốn thắt lại. Hít một hơi dài, nó thu hết tâm can vào một cõi và bập bập như hút thuốc lá:

      –  Để…hôn.

      Em cúi đầu không nói gì, nó lụi đụi:

      –  Không thích thì thôi.

      Nói ‘’thôi‘’ cứ ngỡ là…xong chuyện, chả hiểu trời sui đất khiến thế nào nó hôn đại một cái. Đồ phải gió cắn răng gì đâu chả biết nữa, trong bóng tối em lại cắn răng thật mới đau. Nó lại đang há mồm. Răng nó cạp vào răng em một cái cốp đến ê càng và…đau thật. Nó ngượng ngập, em ngúng nguẩy quay đi. Đang nhiễu nhương vậy, em quay lại ôm lấy nó thì thầm:

      –  Để anh hôn rồi. Anh lại nghĩ Như hở một tí cho người ta hôn.

      Em rúc đầu vào ngực nó. Và em nói như thoa mỡ:     

      –  Anh cứ xem như anh vừa…hôn Như rồi đó.

      Nó lại nghĩ là em đã…chịu đèn, mặc dù rạp đang tắt đèn, nên nó cúi xuống sát mặt em hơn. Xem phim thấy người ta hôn nhau dễ như ăn trứng luộc mà với nó chả thấy ngon ăn như ăn óc chó chút nào. Cùng lúc nó đang nhùng nhằng về cái hôn: Như có gì thúc đẩy không tên của cái tuổi táy máy, tay nó… ‘’áy náy‘’ đặt lên đùi em. Im ắng. Cái im ắng đồng lõa với cái tay đang hí hoáy với ba cái…cúc quần của em. Bỗng nghe ‘’tách’’ một cái như pháo xiết của cái cúc bấm. Thêm một tiếng ‘’tách’’ khô khan như con thạch sùng tặc lưỡi giữa đêm khuya…

       Mà nếu giữa đêm khuya, trước khi đâm đầu vào đây nó cứ ngỡ sẽ hôn như ‘’ciné’’. Chứ ông cố nội nó cũng không biết ba cái chuyện chân tay thừa thãi chẳng biết để đâu vừa rồi. Trở về với em, nó đang bấn xúc xích làm thế nào để hôn như để. Thì em mở miệng ra cho nó đùn lưỡi vào làm nó ngộp thở muốn chết. Ngay lúc ấy, qua sự hiểu biết của nó thì em hôn rất kền. Lưỡi em đưa đẩy tìm lưỡi nó. Mồm miệng nó cứ chẻ hoe trắng phớ với cái lưỡi cứng đơ, chả biết phải ngọ nguậy ra sao cho phải phép. Với nụ hôn đầu, một quên hai nhớ là nụ hôn đượm mùi ngô non. Thêm nữa là chả hiểu sao tay nó luồn qua ba bốn hàng cúc vừa được tháo gỡ và chạm phải một vật thể bằng lụa mỏng tang, óng ả, mát lạnh. Và nó chẳng biết nói gì, có nói cũng không cùng vì tay nó cứ nằm chết dí ở chỗ lạ lẫm ấy cho đến…hết phim!

      Hết phim, khi về nó không quên hấm húi lần sau nó muốn em mặc “mini jupe” như Lolita. Vì nó chả thích cái cúc bấm kêu ”tách” như…con thạch sùng.

       Tuần sau, nó láo ngáo chả hiểu sao em lại chọn cái rạp Eden cũ sì này. Và cứ ngỡ với mục ‘’ciné’’ thì nó chỉ thua cọp, vậy mà em dóng dứ nó nhớ mang theo cái áo lạnh. Nó chắc mẩm trong rạp máy lạnh chạy xả ga nên lạnh lẽo lắm đây, vậy thôi. Chợt thấy em vừa đi đến, bỗng dưng nó lóng ngóng trông thấy vì bắt gặp cái “mini jupe” ngắn cũn cỡn, cái áo “ốp-a” rất “à la mode” vì…tiết kiệm vải vóc. Làm như…thấy cái nhòm gian gian của nó…Em chúm chím cười. Nó không biết nói gì hơn là làm thinh và đưa em vào hạ. Ngồi xuống, nó dán mắt vào màn ảnh cả mấy phút mà chả thấy gì sất.

      Ngồi không đến dột người, nó nhăng nhít vào tai em: ‘’Em…’’ – ‘’Hở?’’

Lại hở hang nữa, cắm mắt vào khoảng sâu hun hút…Nó nhăng cuội:

–  Trong bóng tối thế này nhìn…đẹp lắm!

Mặc dù cái cổ áo…hở hang, khoét sâu hun hút, tối mù…

–  Xí…! Xạo quá!.

–  Nói thật mà.

      Nói thật là nó nâng cằm em lên để nhìn kỹ hơn. Em đau đáu nhìn nó. Nó kề môi sát môi em. Lưỡi nó bắt đầu tìm kiếm…con lươn là lưỡi em. Bất chợt em ẩy nó ra: 

 –  Coi chừng người ta thấy xấu hổ lắm!

 Và dấm dẳn:

 –  Chồ này gần cửa. Khiếp! Tìm chỗ khác đi.

       Nói rôi em dắt tay nó lên tuốt tận tầng ba. Nó đảo mắt tìm hiểu thì hóa ra ở nơi chốn hoang vắng này được chia thành từng ô riêng rẽ, và rất ư sân khấu kịch nghệ “Ô-pê-ra” như ở bên Tây vậy. Em đi trước nó đi sau, trong bóng tối mờ mờ là những bước thấp bước cao của em. Nhưng nó không biết rằng đôi chân một bên cao, một bên thấp ấy với đường đời muôn vạn nẻo dẫn nó tới một khúc quanh khác mà nó đâu có hay.

       Em dẫn nó vào một ô trống không và ngồi tịt xuống cái ghế bành to tổ chảng như quán La Pagode và kéo tay nó ngồi xuống. Vừa ngồi xuống em choàng tay ôm nó khít khìn khịt và hôn lấy hôn để. Bỗng em ngửa đầu ra sau ghế dựa to đùng, miệng nó tuột ra khỏi miệng em. Chơ vơ, trống vắng vì cái ghế quá rộng. Nó không biết làm gi hơn là gần như bò lên người em để hôn vành tai em. Ngón tay em bấu vào đùi nó như bám víu. Em vùi đầu vào cổ nó…Nó nghe được tiếng “..hừ..hừ…” nho nhỏ. Bàn tay nó vuốt ve cổ em. Mọi việc diển biến nhanh hơn nó nghĩ bằng vào bàn tay nó làm như vô tình chui tọt xuống ngực qua cái áo “ốp-a” thiếu vải vóc…Em bậm môi, lắc đầu:

  –  Ở ngoài thôi, ở trong kỳ lắm!.

        Tay chạm vào ngực. Em giữ tay nó lại, thở ra:

  –  Đừng…đừng…

  Nó lem nhem với em:

  –  Tí thôi mà…

       Em im lặng. Bạn bè nó dậy nó: Im lặng là…bằng lòng. Thế là bàn tay nó được thể dọ dẫm. Em có bộ ngực lép. Nó biết điều đó nhưng có cái khác mà nó chưa biết. Nó lần mò và tìm được cái chưa biết là cái núm ngực thun thun của em. Mấy ngón tay nó rà rà nhẹ nhẹ. Giời ạ! Sờ da thịt em mát như mỡ đông. Em cứ để mặc nó mân mê, sờ sọang, gục mặt vào vai nó. Nó ve vuốt bên này rồi mơn man qua bên kia. Hai ngón tay vân vê núm ngực. Em có vẻ bần thần chờ đợi và nó cũng chẳng chờ thêm được nữa. Nó hôn gáy em, vòng qua cổ, tới cằm, rồi từ từ kéo lưỡi xuống ức của em. Xuống sâu nữa và sâu hơn nữa đến…thiu cả da thịt nó. Chả lẽ không biết làm gì là…làm thinh, nó đành kéo một phần chiếc áo ngực em sang một bên… Ừ thì vật lộn với chữ nghĩa thế nào cho thật đây, cho đến khi rồi một chiều tóc trắng như vôi, ông họ Trịnh tả môi em như đốm lửa hồng thì nó thấy đầu ngực em như hai nén nhang cháy đỏ rực. Thề trước đèn hột đỗ, vì hai đầu ngực giống hai con đom đóm chớp chớp nên nó thóang thấy một…vết gì ấy trong bóng tối mờ nhân ảnh. Mãi sau này đập cổ kính ra tìm lấy bóng sau…năm năm trời không gặp, từ khi em thì gã mới vỡ nhẽ ra vết lạ ấy… Nhưng ấy là chuyện sau. Chuyện khi rày nó ngậm núm ngực mút thật nhẹ. Em giật nẩy người, giọng hổn hển: “Đừng anh” nhưng lại ưỡn ngực lên. Em, qua hơi thở đứt quãng:

 –  Coi chừng người ta thấy!

 Nó chầy ra, vì có ma nào thấy đâu! Em thổn thức:

 –  Anh ơi…Như…chết mất…đủ rồi. Anh ơi…

 Em ôm nó và nói.

 –  Như yêu anh quá.

     Câu nói của em xúi bẩy tay nó mò mẫm xuống phía dưới. Có tiếng rên âm ỉ:

 –  Đừng!

 Em vừa nói vừa ngả người ra phía sau và trườn lưng xuống ghế một chút như muốn nằm dài ra. Em lẩy bẩy người khi tay nó lạc lõng xuống phía dưới. Và mặt mày nhăn nhó như Đông Thi bị…đau bụng. Em oằn người buông lơi:

 –  Như…chết mất…!

       Nó, tay rờ rẫm, Mồm, láo ngáo:

 –  Thích không?

 Em gật đầu. Nó hỏi lại cho chắc ăn:

 –  Thích thật không.

 –  Thích.

 –  Thích gì?

 –  Thích anh…”ấy” Như.

Với tiếng “ấy’’ đây, lớn lên lấy vợ nó mới…vỡ bọng cứt.

Tiếp, em thổn thức:

 –  Hừ…hừ…ấy Như đi…..Như chịu hết nổi rồi.

 Nhân lúc em đang mê sảng. Nó lảm nhảm: “Ấy nha”

 Em nhắm tịt mắt lại và gật đầu:

 –  Ấy nữa đi anh.

 Và em hổn hển như không ra hơi:

 –  Anh…anh…Như…muốn…muốn quá.

 Nó cũng muốn vậy. Luồn tay ra sau tháo nịt ngực. Lóng ngóng cả một lúc mới xong cái của nợ ấy. Bộ ngực lép em giờ đây phơi bày ra hoàn toàn. Rồi như háu đói lâu ngày, nó ngoạm cả vào miệng. Như muốn nuốt chửng cái bánh ít. Em lắc đầu thều thào:

 – Hứ…

 Nghe vậy nó đánh bạo luồn tay vào trong váy em. Nhưng khi gần tới nơi cần phải tới thì cái đầu bảo…cái tay ngừng lại. Em kéo tay nó vào sâu hơn nữa. Nhưng vì cái váy chật chội nên em hơi dạng chân ra thì phải. Và dường như em muốn nói gì thảm thiết lắm…Nó không nghe được vì phim đang chiếu có tiếng đại bác bắn ì oành…ì oành…

 Bỗng em oằn oại:

 –  Chết mất anh ơi…ơi…

 Vì cái ghế rộng quá khổ nên em trườn người xuống tí nữa. Em kéo váy lên một chút nữa để cả bàn tay nó chui vào. Hai tay em buông xuôi và run lẩy bẩy tay như bắt chuồn chuồn. Em thở như người…hấp hối. Năm ngón tay nó thong dong mầy mò vào sâu hơn…mò mẫm sâu…và sâu hơn nữa…Giời ạ! Và nó giật thót người vì…

Vì…trong cái váy ngắn cũn cỡn ấy. Trống trơn. Bố mẹ ơi! Em chả mặc gì sất.

Bất ngờ tay này em kéo cái “phẹc-mơ-tuya” quần nó xuống, tay kia lấy cái áo lạnh phủ lên. Tay em chui vào nấp trong áo…Hơ! Nó chợt nhớ ra cái áo mà em bã bời nó mang theo. Nó muốn “hơ” thêm cái nữa. Vì bụng dạ nó ấm ức quá lắm. Nó thộn mặt ra…nghĩ vì sao nó…buồn. Nghĩ thêm chút nữa. Hóa ra nó buồn…đái.

 Thế là nó nhẩy bổ vào W.C. Khi đi ra vừa lúc trận chiến The Longest Day trên màn ảnh vừa hiện lên hai chữ: “The End”. Đèn phụt sáng…Hết phim, cả hai nắm tay nhau về, em cọc cạch với nó là mắc mớ gì lại dẫn em đi xem phim bắn súng đùng…đùng… Nó ớ ra vì chính em chọn cái rạp Eden thổ tả này mà. Và một là nó chỉ biết rằng hôm ấy với phim The Longest Day cũng là…ngày dài nhất của nó. Hai là vì từ W.C. đi ra, rồi ra về luôn nó để quên…cái áo lạnh. Yêu nhanh, chia tay cũng nhanh chẳng kém, đâu đó một hai tháng đong đưa với…em thì em như cánh vạc bay…bày cái vùtrời đất từ nay xa cách mãi. Mãi sau này, nhằm tuổi nhi nhĩ thuận, theo các cụ ta thì các cụ bà mặc váy thì bên trong có mặc gì đâu. Vì vậy chả nên lấy đó làm lạ lẫm trong cõi phù sinh này.

 Chuyện có thế và không hơn.

       ***

       Ừ thi chuyện dưới đây với “gã” cũng…thế thôi.

       Mãn khóa Đồng Đế, được biệt phái về Sài Gòn, một ngày không có mây sao có mưa, gã gặp lại…người cũ. Quỳnh Như rủ gã tới nhà chơi. Hình ảnh vu vơ buổi ấy bụng cô có hơi cấn một chút. Gã nhớ lại ở sân cột cờ, hắn, thằng bồ cô say bí tỉ tối hôm đó, gã mới hay vì tiền dâm hậu thú nên phải thuê nhà cho cô ở riêng. Nói cho ngay lúc này gã không hay biết hắn đi BĐQ ra sao. Mới đây chỉ nghe qua tênbạn rách giời rơi xuống, hắn đã ‘’hòm gỗ cài hoa’’ vì vậy mới có mục phân giải,…phân bua này.

       Nếu có ai đấy dẫu mồm hỏi gì mà to chuyện vậy ? Ừ thì thế này đây…

       Cô về, bám cứng không rời gã là đôi chân, mai này ‘’gã đi theo đôi chân’’ hay ‘’đôi chân đẩy đưa gã?’’ Hà cớ sự gì gã lại đến nhà, chỉ có ông trời mới hiểu nổi, cho đến bây giờ gã không có câu trả lời. Nhà cô trong một con ngõ ngoằn ngoèo với những số nhà ‘’suệch” trên ‘’suệch” dưới. Mà gọi nhà cũng chẳng hẳn là đúng, rõ ra chỉ là căn phòng trống trải, cuối phòng là cái bếp cũng trống trơn không kém. Vừa vào đã thấy cô ngồi trên giường và đang đọc Chí Trai, tờ đặc san mãn khóa của trường Đồng Đế. Vừa nhìn nhìn vào đặc san, cô vừa bâng quơ về cái ngày xa nhau mà chẳng có lý do. Gã ngồi nghe. Nhưng cái đầu gã cứ lặng lờ bay theo…con chuồn chuồn khi vui thì đậu khi buồn thì bay với mưa không ướt đất, nắng không ấm đầu…

       Vừa nói chuyện, cô vừa nhìn vào trang giấy và cười…Gã đoán chừng cô đang đọc bài của gã, nhưng bài gã viết có gì để cười. Gã quơ tay giằng lấy. Cô dấu tờ đặc san sau lưng, gã chồm sang giằng lại khiến cô nằm ngửa ra giường. Và như vô tình, cô kéo gã theo nằm úp lên người cô…Chuyện riêng tư của ngày nào thì phải viết thật, rất ngay tình, cô…’’ngẫu nhiên’’. Hay gã…“cố tình”, gã cũng không nhớ nữa!

      Hồi nhớ lại, gã nhớ như in là cô nằm dài ra giường, hai tay dang ra như chúa Giê su bị đóng đinh trên thập tự giá. Chỉ khác một nhẽ, chúa Giê su bị dán chặt lên hai thanh gỗ dựng đứng, còn cô nằm thênh thang trên giường. Cái im ắng của căn phòng, sự im lặng của cô như đồng lõa. Tất cả trôi qua trong thoáng giây. Lại nữa, lại nếu như có ai đấy cắc cớ hỏi gã chuyện gì đã xẩy ra. Gã chỉ biết bộc bạch rằng giống như trời nóng, nước bốc hơi thành mây, mây thành mưa…mưa vẫn hay mưa cho đời biển động. .

       Thế nhưng trước biển động là cơn giông, cơn giông vừa ào tới chỉ trong một sát na. Cơn giông đây là…cái cúc áo. Cái cúc áo bị tuột ra khi giằng co hay đã được tháo cởi tự lúc nào. Thật tình gã không hay, mà chỉ hay biết một khoảng ngực trắng nhễ nhại đang lồ lộ trước mặt gã. Bất chợt theo tiếng gọi giục giã trong rạp Eden ngày nào như mới đâu đây. Theo tiếng gọi của đòi hỏi đang râm ran, miệng gã đặt lên bờ ngực ấy một nụ hôn vội vàng. Mọi sự như bất chợt với Sài Gòn sáng nắng chiều mưa. Làm như mưa đang rơi tong tong trên mái tôn của căn gác hẹp có một cái giường. Có mưa thật hay không hay gã tưởng tượng. Nói cho cùng, gã cũng…không nhớ.

        Gã chỉ nhớ trong vô thức, gã bị quá vãng đẩy đưa, đưa đẩy…

       Trên giường, cùng một lúc theo tiếng gọi của mây mưa. Tay gã lần mò cái cúc áo thứ hai. Khi không âm vang đồng vọng có tiếng kêu “tách.” của…con thạch sùng, của cái cúc bấm quần ngày nào trong bóng tối rạp ciné hiện về như mời gọi gã. Ấy là con đom đóm chớp chớp để hiện ra…vết lạ ấy là cái nốt ruồi son. Miệng gã gắn vào núm ngực có cái nốt ruồi lâu hơn. Mặt cô lờ đờ như cá ngộp nắng và rên “hừ…hừ…” khe khẽ. Khi cái cúc cuối cùng được tháo bung ra. Cấu vào mắt gã là chiếc bụng tròn tròn. Như một cuốn phim trắng đen quay chậm từng khúc, từng đoạn. Trong ngần ngại, ngại ngùng. Cái phần dục tính của gã đang dán chặt lên cái phần dục tính của cô. Chúng nằm lên nhau sát sàn sạt như hai chiếc lá ướt đến khó chịu. Cái phần dục tính của gã nằm trong cái quần trương nở, chật chội, vướng víu. Rồi thì cái gì đến nó phải đến, cái quần cô được kéo xuống. Cái quần nằm ngang bắp chân, chưa rời khỏi hai chân. Bỗng gã nghe tiếng thì thào: “Đừng anh…”.

Gã quên mất hai chân có cái ngắn, cái dài. Gã bắt gặp chân này móc cái gấu quần kéo khỏi chân kia. Đập vào mắt gã là cái ‘’sì lip’’ bằng vải khâu tay ở nhà. Mới ngày nào với áo tiểu thư…áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh, anh mến lá sân trường. Vậy đấy, là người nặng nợ với Sài Gòn không mưa thì nắng lại lởn vởn quanh gã…năm năm trời không gặp (…) anh một mình phiêu lãng, đời chia hai nhánh sông. Gã luồn tay vào nơi chốn…đời chia hai nhánh sông và xoa nhè nhè. Lại có âm vọng đâu đó, của những ngày tháng cũ vọng về: “Đừng anh… . và tiếp: “Anh ơi…Như…chết mất…đủ rồi. Anh ơi…”. Nhưng cái thân xác của gã không nghe thấy. Thân xác này đang nằm úp lên thân xác kia nào có khác gì hai cái thìa úp lên nhau. Thân xác gã nhịp nhàng nhấp nhô trên thân xác cô.

       Trong khi gã vẫn mặc cái quần “dra-gông” không cần ủi cũng thẳng nếp.

 Bỗng, gã thở gấp rồi buông thả dòng nham thạch âm ấm chan hòa trong quần gã. Thề trước bóng đèn, trước sau tất cả…vẫn chỉ có vậy và không hơn

       ***

        Để phân bua, phân giải, gã nhờ vả đến hàng…“chuyên viên“, là ông bạn lang Tây qua tâm sinh lý học trị liệu với đòi hỏi thân xác của đàn bà con gái…chớm có bầu hay…‘’chân thấp, chân cao’’. Ông bạn lang Tây vén môi cười khẩy ấy là thú tính của một số rất hiếm đàn ông…như gã. Còn chân cao chân thấp…giống như người Tàu bó chân. Một số tác giả Trung Hoa cho rằng việc bó chân không phải làm bàn chân đẹp (kim liên – sen vàng) hoặc đi đứng cho đẹp. Mà họ cho rằng việc bó chân ảnh hưởng đến phát triển sinh thực khí của đàn bà, con gái để đàn bà, con gái trong vô thức với bản năng tình dục thôi thúc, để đàn ông Tàu thỏa mãn khóai cảm. Lâm Ngữ Đường luận thêm bởi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ông nho táo ấy là bất kiến quan tài bất hạ lệ.

       Với chuyện sống để bụng chết mang theo,…theo gã chạy trời không khỏi số chuyện xẩy ra ắt xẩy ra. Ấy là chưa kể gặp bạn cũ trường xưa có chuyện tình ngang ngược…như gã. Bạn ghé nhà ngủ qua đêm, nửa khuya nghe ngoài vườn có tiếng cóc cái gọi cóc đực “ì ộp …ì ộp…” báo hiệu trời sắp mưa,…mưa vẫn hay mưa cho đời biển động. Vì biển động, bạn và gã lụm cụm chống gậy đi tìm dĩ vãng cùng những dằn vặt của cái bệnh chán cơm nguội thì ăn phở. Bạn co cỏm: ‘’Ở một quãng đời nào đó, ai chẳng một lần có những chuyện chẳng đặng đừng để không níu kéo lại được’’. Cũng chẳng phải…to chuyện gì, vì bạn là …“chuyên viên“ coi tướng, với Y ma thần tướng: Những người đàn bà có nốt ruồi son ở ngực làm đàn ông từ chết đến bị thương. Bạn nho táo, nho chùm như Lâm Ngữ Đường ấy là bán tử bất hoại. Bạn quại bừa nếu…cái mũi của nữ hòang Cleopatre Ai Cập dài thêm một chút thì thế giới đã đổi thay. Thế gian thay đổi thì…gã không phải đi lính, để chả có…chuyện chẳng đặng đừng.

      Chuyện của gã tưởng ngỡ đã quên, mà gần như quên thật cả một thời gian dài. Bất ngờ được níu kéo lại qua cái điện thư của ông bạn rách giời rơi xuống. Rồi thì những chuyện đã qua, từ trong cũi ký ức mở cửa rủ nhau lũ lượt kéo ra đóng dầy thành những hoài niệm. Gã chẳng biết gì hơn là thôi thì ít nhất cũng một lần, một lần trong đời hãy trang trải cái nợ đời bằng vào các con chữ lau lách. Bài viết rồi cũng xong, vẫn còn ngồi nán lại trước máy vi tính và bần thần như thiếu vắng một cái gì ấy. Với cái gì ấy, gã rà rà con chuột đi tìm một truyện ngắn cũ có tên Tình giữa viết về những người tình một thời một thưở với Sài Gòn đầu đường cuối ngõ ngày ấy:

       ‘’Tôi nghĩ viết tuyện tình nên dùng tên thật, nếu không sẽ mất đi những hoài cảm, chân tình và đằng nào cũng một lần, thành thực với nhau, thành thực với chính mình: Tất cả đều gần ở cái tuổi bóng ngả đường chiều, một mai tóc đã điểm sương, con đàn cháu đống. Nếu ai đấy, ở một góc trời nào đó, gần cũng như xa, âm hưởng được những trang giấy này xin hiểu dùm tôi là, không phải bây giờ mà mãi mãi, cho suốt những ngày tháng còn lại, tôi vẫn nhớ, vẫn thương và vẫn yêu những người tình cũ của tôi.

Hỡi em yêu dấu…Hường, Ty, Thịnh, Hà, Ngà, Châu, Nam, Hạnh lớn, Hạnh nhỏ, Hậu…hãy nhận cho tôi như một lời tạ lỗi, ai cũng một lần với muôn nghìn chữ nếu, như định mệnh đã an bài…’’.

       ***

       Ở chuyện Chẳng đặng đừng này, mới nhi bất hoặc đã cổ lai hy nên gã thêm câu tròn vành rõ chữ áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau..

       Và gã đọc lại, để bồi hồi thấy thiếu…một cái tê

Thạch trúc gia trang

Ngộ Không Phi Ngọc Hùng

(thêm bớt 2015, 2021)

©T.Vấn 2024

Bài Mới Nhất
Search