T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Lanny Trần: Nợ nhau kiếp nào ….

Nhạt Nhòa – Tranh: Hoàng Thanh Tâm

Những dòng chữ viết dang dở xen kẽ lẫn nhau giữa lúc tỉnh giấc với nước mắt và khi ngất đi chẳng biết bao lâu. Một tí gì đó để lại cho những người bạn của tôi có thể hiểu thêm về người con gái thầm kín năm xưa. Bố tôi nói đây là chặng đường Thập Giá mà Chúa muốn tôi phải vượt qua …, tôi chỉ ước ao đến những bụi calla lilies trắng ở cuối con đường …

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ nghe tiếng mẹ gõ cửa phòng, “Vy ơi, có bạn con đến thăm con nè…”. Một dòng sóng điện từ đâu chạy khắp người tôi, tôi mừng rỡ hớn hở, vui sướng gồng mình ngồi dậy, “anh đã đến thật sao…” Nụ cười của niềm hạnh phúc hiện sẵn trên môi chờ đợi cánh cửa phòng hé mở, tiếng của mẹ lại vang lên, “nó ngủ trong phòng đó, con cứ vào đi.” Cánh cửa phòng hé mở, niềm vui trong thoáng chốc đã vụt tắt, không phải là người tôi đang mong mỏi chờ đợi…

Anh V. bước vào, tay cầm chai nước Gatorade đưa cho tôi, “Hey kiddo”. Cầm chai nước, lòng tôi thắt lại, mới hôm nào anh cũng đã gởi cho tôi chai nước này, và ân cần nói với tôi, “em biết không, dù mình cách xa nhau 3000 miles, nhưng anh và em cùng đang uống chung một chai nước.” Nghẹn ngào xúc động với cái lãng mạn tình tứ của anh, tôi đã cười thật sung sướng. Anh V. ngồi xuống cạnh tôi, móc trong túi áo ra cái phong bì màu đỏ, “lì xì cho bé nè, anh đưa ba má đi chùa rồi sẵn ghé thăm em luôn.” Tôi gượng cười cám ơn, với tay để nó vào cái hộp cạnh đầu giường chung với những phong bì đỏ khác mà tôi đã nhận được. Giữ chặt con gấu nhỏ với đám lông còn bê bết vì nước mắt vào lòng, mắt cứ dán vào cái phone như chờ đợi một tín hiệu hiện lên từ nó. Anh cắt ngang dòng tư lự của tôi, cầm phone của tôi lên, như hiểu ra được điều gì, anh hỏi, “em hôm nay ốm lắm rồi, có ăn được gì không?”. Tôi lắc đầu thì thào, “em mệt”. Anh nhìn tên người trong phone rồi lại nhìn tôi, tiếng thì thào như hơi thở tôi nói khẽ, “cuối tuần nghỉ lễ, chắc ảnh đi chơi cho khuây khỏa …”. Hơi thở đứt quãng, tôi nói vừa đủ cho mình nghe, “miễn là anh vui vẻ, như vậy tốt hơn”. Hai dòng nước mắt lại lăn dài xuống má, vội vã nắm tay anh V. lại khi anh vừa định gọi số phone ấy, lắc đầu. Tôi vỡ òa lên khóc như một đứa bé, anh dỗ dành đứa em gái, “đừng khóc nữa, em phải vui thì em mới khỏe được, thì bệnh của em mới hết.” Tôi không biết mình đã khóc nức nở trên vai anh bao lâu và mệt mỏi lịm đi từ lúc nào, chỉ nhớ anh kéo chăn đắp cho tôi, tiếp theo là tiếng đóng cửa khe khẽ sợ đánh thức hay làm tôi giật mình.

Tôi chìm vào giấc ngủ, giật mình nhìn đồng hồ, 12:30 sáng, như một thói quen đã in sâu trong tâm trí, tôi bấm từng mẫu tự, “ngủ ngon ox, I love you.” Định thần, ngón tay đau đớn như ngàn mũi kim đâm, bấm “delete”. Giọt nước mắt cùng tôi hồi tưởng lại, lần đầu tiên tôi phá giấc ngủ của anh cũng bằng 1 message tương tự, anh bảo tôi, “anh hạnh phúc lắm khi nhận được nó, biết em đang nghĩ tới anh. Em đừng ngại nó phá giấc ngủ của anh, chỉ cần khi mở mắt ra, thấy phone chớp chớp với message của em, anh vui và hạnh phúc lắm.” Và kể từ đó, nó đã trở thành một điều không thể thiếu giữa chúng tôi. Có khi chỉ vài 3 chữ, có khi thì chỉ là một “Muahzz” ngắn ngủi, nhưng tôi biết nó mang lại niềm vui cho anh. Và khi anh vui thì đó là hạnh phúc của tôi.

Tôi không biết rõ mình đã dán mắt vào cái icon “yim” bao lâu, chờ đợi cái “hug” từ anh như mọi đêm, tôi nhớ anh. Tôi nhớ anh da diết, đứt gan đứt ruột. Tôi nhớ tiếng cười của anh mỗi khi nói chuyện với tôi, tôi hay ghẹo, “anh phải trả fees cho em đó nhe, vì em làm anh cười hoài mà không cần phải đi coi comedy show…”, anh lại cười, tiếng cười ấm áp hòa trong hạnh phúc.

Có đôi lần anh hỏi tôi, “từ lúc nào mà em biết em muốn suốt đời đi bên cạnh anh?” Tôi chỉ cười, không nói. Tôi muốn nhìn vào mắt anh khi tôi trả lời anh câu hỏi đó, tôi muốn anh nhận câu nói ấy và biết rằng nó phát xuất bằng cả trái tim và linh hồn tôi. Có rất nhiều điều tôi muốn nói với anh, và tôi sẽ nói khi anh đặt tay lên nơi trái tim tôi, cảm nhận được từng lời từng chữ là từng nhịp đập của trái tim ấy. Một trái tim lạnh lẽo, băng tuyết đã được anh sưởi ấm và vun tưới cho nó được hồi sinh với tràn đầy mạch sống của yêu thương.

Chúng tôi thường hỏi nhau, mình đã nợ nhau từ kiếp nào … như bài hát mà anh đã tặng cho tôi …

Nợ nhau kiếp nào ….

Sao chưa gặp nhau, lòng đã nhớ nhau,

Sao chưa gặp nhau, thao thức đêm thâu,
Thương nhớ từ lâu…
Người ơi, hay ta nợ nhau từ kiếp nào?

Sao chưa gần nhau, mơ ước dài lâu,
Sao chưa gần nhau, hơi ấm quyện vào nhau,
Hơi ấm quyện vào nhau…
Người ơi! Tình như đã từ ngàn xưa kiếp nào?

Người ơi! Tình như đã nợ nhau tiền kiếp nào,
Nợ nhau tiền kiếp nào,
Tình như đã thề non hẹn nước ,
Thề non hẹn nước… sao người còn xa tôi?

Sao chưa kề vai, đời đã bên nhau,
Sao chưa kề vai… nồng ấm con tim,
Nồng ấm con tim…
Tình ơi! Ta đã nợ nhau tiền kiếp nào?

Sao chưa kề môi, tình đã cuồng say,
Sao chưa kề môi, tình đã quen hơi,
Tình đã quen hơi…

Tình ơi! Xin ở lại nơi đây, trong kiếp này… giữa tim tôi

Nợ Nhau Kiếp Nào_Nhạc & Lời:Khê Kinh Kha_ Trình Bày: Bảo Châu

Bài Mới Nhất
Search