Người về từ quá khứ – Tranh: Thanh Châu
bác tư
hơn ba mươi năm trước bác cho
chai rémy martin vsop cognac
ngày tôi ra trường
nay còn một nửa ̶ ̶ ̶
phần để dành cho bác ̶ ̶ ̶
bác đã ra đi
chai rượu bây giờ là kỷ vật
duy nhất còn lại
nối liền bác và tôi
càng thêm tuổi
càng nghe và biết nhiều hơn về bác
càng không hiểu được bác bao nhiêu
rồi một ngày tôi sẽ cạn chai
miên man hồi tưởng về bác ̶ ̶ ̶
một ngày mưa rả rích
cầm chân bên này cuộc ta bà.
chết trong cơn đại dịch
không nhầm ̶ ̶ ̶ nàng cũng nói như thế:
trong cơn đại dịch nếu không chết vì bệnh
thì chết vì nỗi lo sợ, bất lực và cô đơn ̶ ̶ ̶
gặm nhấm cấu xé từng phút từng giờ
tâm trí héo mòn theo giấc ngủ vờ vĩnh
hững hờ đến chậm hoặc không hề đến
như thể mạch nguồn kiệt sức khô cạn.
biết đâu đôi khi cái chết đến bất chợt
như trò chơi tranh nhau húc đầu vào
vách đá vô minh một ngày gập ghềnh
bấp bênh không hẹn trước theo lời ca
ê a ngẫu hứng từ tứ thơ vụt hiện vụt thoát
khi nằm yên ả trong đêm trống vắng
lắng nghe bầy cò xào xạc bên kia sông.
đâu đây nghe người vượt qua dòng sông chảy xiết ̶ ̶ ̶
bì bõm, hổn hển, rồi ở điểm đến bốc hơi thăng hoa
giữa đất và trời bàng bạc miên man vô thủy vô chung.
không nhầm ̶ ̶ ̶ nàng cũng đã nói như thế.
Quảng Tánh Trần Cầm
©T.Vấn 2021