T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Hạ Vi: NHỮNG BÀI THƠ TRONG ĐẦU/SỞ HỮU/GIÁ MÀ ANH CÓ THỂ ÔM EM

Khung Cửa Hẹp – Tranh: HOÀNG THANH TÂM

NHỮNG BÀI THƠ TRONG ĐẦU

Những bài thơ vang vang trong đầu
Em biết anh nghĩ về em
Trong quầng sáng dìu dịu bóng ngày sắp tắt
Bờ biển phía Tây. Gió cuộn.

Em, cô gái Đông Nam sợ sóng sợ gió sợ nước
Không biết trượt băng hay trượt tuyết
Té nhào vào trái tim anh. Một lần, hai lần. Nằm im bất động
Rồi biến mất.

Âm hưởng bài thơ du dương vang vọng
Ngọn đèn vàng căn phòng ăn
Chậu xương rồng nhỏ Alexandria
Hy vọng. Cháy bừng. Thất vọng. Tàn tro. Lại bừng lên. Chỉ có thể là nỗi nhớ.

Chúng ta đã không còn hỏi tại sao
Chúng ta đã không buồn đeo khẩu trang hay mặt nạ
Lớp da. Lớp giả da. Răng va vào răng. Xương va vào xương. Linh hồn em va vào anh. Ấm nóng. Lạnh toát. Nỗi sợ. Nỗi bất an.

Khi già đi anh dễ mủi lòng hơn
Năn nỉ em. Bây giờ anh chẳng có gì. Chẳng thể giữ em. Chỉ có thể ngồi chờ và mong đợi. Như đợi COVID qua đi. Và em sẽ hết giận.

Ngày mai trời sẽ sáng. Chúng ta sẽ đi ra rừng. Hái cỏ tranh. Tết vòng hoa. Hai mươi ba bông hoa.

Chiếc máy cắt cỏ già nua hát một bài rầu rĩ.
Em đừng đi. Anh tìm, túi trước, túi sau, trong ba lô. Không còn kẹo bạc hà. Chỉ còn một trái cam, tròn như mặt trời. Sáng như mặt trời.

Chúng ta chia tay. Những bài thơ vang vang.

Dìu dịu. Chúng ta chia tay.


SỞ HỮU

Anh sở hữu một ngôi nhà

thật ra chỉ là bên trong

không thể cấm mọi người nhìn ngó

hình ảnh bị google earth thu nhỏ

và gõ cửa thi thoảng

mưa gió

.

Anh sở hữu một người đàn bà

chỉ là thịt da sau lớp quần áo

những giọt nước mắt buồn ảo não

phút mừng vui hớn hở cùng đi

.

Người đàn bà của anh thật sự nghĩ gì

Bao nhiêu căn phòng bí mật

Bao nhiêu lần bôi phấn trét son

.

Đêm đêm anh vẫn nằm mơ

Trong giấc mơ có một con đường nhỏ

Trên con đường có một chú thỏ

Cuối con đường có một ngôi nhà

Trong đó có một người đàn bà

Của anh

và không phải của anh

GIÁ MÀ ANH CÓ THỂ ÔM EM

Giá mà anh có thể ôm em

Và ngủ một giấc

Khi dậy thì trăng lên

.

Những ngọn gió thổi từ phía dòng sông

Hàng dừa xõa tóc, chúng vốn không thẳng hàng

Mặt trăng vàng và sáng

.

Em đánh rơi cái kẹp tóc, chúng ta đi tìm

Trong bóng tối, dưới bóng dừa, dưới bóng trăng

.

Em cởi chiếc nhẫn cưới ném vào đáy sông

Khi còn trẻ, em đã từng

Lặn xuống hôn một nhành rêu

Trần Hạ Vi

©T.Vấn 2023

Bài Mới Nhất
Search