Khóc người trăm năm – Tranh: Thanh Châu
cho tôi làm giọt mưa trời
cho tôi mây lạc cuối mùa
che em áo mỏng gió lùa qua sông
hay tôi là nắng bềnh bồng
thắp đôi mắt nhỏ chiều mông mênh buồn
nếu đời đầy gió mưa tuôn
tay tôi em vịn tình buông sông dài
hay là một giọt sương mai
đậu trên tóc mượt chiều phai nắng tràn
cho tôi làm suối trên ngàn
thả làn bọt trắng vào bàn tay thơm
hay vàng mật những mùa ươm
đọng trên vai khẽ tình đơm môi người
hay tôi làm giọt mưa trời
mùa thu qua ngõ buông lời yêu em
mênh mông đời thoáng ngọt mềm
mây vương chạm bóng chiều nghiêng cõi tình…
đèn khuya hắt ngọn
còn tôi riêng một chỗ ngồi
bạn bè đâu hết cả rồi mà thăm
quờ tay lạnh một chỗ nằm
nghe tàn phai cõi lặng thầm trăm năm
ngửa tay hứng giọt mưa dầm
sầu nhang khói đụng âm trầm mây trôi
vọng từ nghìn nẻo xa xôi
bóng ai chập choạng bên trời bể dâu
cõi người rồi sẽ về đâu
buồn hơi chăn chiếu đọng sầu đất hoang
hỡi dăm đứa bạn cuối ngàn
có mơ thấy bóng thiên đàng xa xôi
từng hồi trống giục chuông trôi
thôi thì mỗi đứa về nơi của mình
cũng đành ngồi khóc lặng thinh
đèn khuya hắt ngọn bóng mình chao nghiêng…
đã khép một đời
Viếng Lâm Anh, Vinh, Phước
cỏ vàng một nắm mộ phơi
bờ xa đã khép trăm lời chia tay
lặng thinh ngày hắt hiu ngày
buồn trôi lũng thấp mây bay trắng trời
bạn nằm với bóng chơi vơi
tài hoa gửi lại một đời. đành thôi
câu thơ giờ cũng xa rồi
chìm sâu xuống cỏ. rụng rơi dưới chiều
nhang trầm thả khói quạnh hiu
bơ vơ chạm gió cô liêu ngang trời
bàn tay thôi cũng rã rời
đau mòn phận số mù trời bể dâu
trăm năm rồi sẽ bạc màu
chỗ nằm thôi cũng vùi sâu đất trời
chiều cơn gió buốt qua đời
nghe thiên thu gọi lời mời cáo chung…
Truông Ổi, Quảng Ngãi
Nguyễn Minh Phúc
©T.Vấn 2019