T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Phan : Những Ghi Chép Vụn (2)

1314421516_Wraped_Broken_guitar

 Pointless Notes – Ảnh : www.reverbnation.com

3. Thôi… về nhà em nhậu.

Quán ế! Ế thấy thương luôn. Tôi không ngờ nỗi buồn vô vọng của mình tới xách chai rượu cognac ra quán một mình, không gọi bạn bè nào hết! Tôi muốn một mình tối nay. Nhưng quán ế tới chỉ có hai người khách không quen, ngồi hai bàn khác nhau thì tôi lại là một. Tôi uống vài ly đã hiểu được con người thứ hai trong tôi rất thông minh nên dẫn tôi tới cái quán đã có tin sang tiệm mấy lần không được, nên đừng hòng gặp ai quen ở quán này. Và tôi biết chắc người khách không quen kia đang dùng tôi làm mồi để đưa cay, vì tôi đã dùng anh làm mồi đưa cay trước! Trên bàn anh cũng như bàn tôi, mỗi bàn chỉ có dĩa đậu phộng rang không tính tiền nên tay ai cũng chả thèm rón những hạt đậu rang đã yểu xìu… Một người đàn ông cô độc ngồi uống rược một mình… với món thích hợp nhất để đưa cay là ngắm nhìn một người đàn ông vô vọng khác.

Người phục vụ đến thông báo cho anh ấy trước, rồi đến thông báo cho tôi sau. Nhưng cùng nội dung là, “nhà hàng đã tới giờ đóng cửa.”

Hai người khách xa lạ cùng rời bàn. Anh ấy vịn cửa chờ tôi. Tôi cảm ơn anh. Anh hỏi, “sao lâu vậy?” Tôi nói, “có dĩa đậu phộng rang thôi. Tôi cho con bé hai chục. Nhưng nó không có tiền thối vì tôi đưa giấy một trăm.”

“Em thì chỉ còn đúng tờ hai chục. Cho nó. Thấy chưa đủ. Thấy tội quá! Nhưng em hết…”

“Vậy anh còn tám chục. Anh biết quán đóng cửa hai giờ đêm chứ không phải 11 giờ như quán này. Đi thôi em trai.”

“Thôi… về nhà em nhậu.”

Anh ta trẻ hơn tôi không biết bao nhiêu tuổi vì mớ cơ bắp trên thân thể anh ta là điều gợi nhớ về tôi thời trẻ. Tánh tình anh ta càng gợi nhớ thời lưu linh lưu địa ở quê nhà…Nhưng người bạn trẻ dẫn tôi về nhà anh ta là cái xe truck đậu ngoài parking leo loét đèn vàng và sương đêm, gió lạnh…

Chúng tôi uống hết hai nửa chai rượu của nhau. Sáng ra mới nhớ mình còn nguyên nỗi buồn vô vọng. Và người bạn trẻ kia đã bước sang ngày thứ mười lăm, không về nhà. Dù sao, người đàn ông về tới nhà, thấy hồ sơ ly dị để trên bàn bếp cũng chưa đến nỗi vô vọng như người đàn ông về tới nhà, thấy thằng mắc dịch nào đó đang làm tình với vợ mình ngay trên cái giường mà mình trả góp còn chưa hết!

4. Mít-tờ… Bo

Người cha trẻ mở cửa tiệm phở Bắc một tay, một tay xách giỏ em bé. Vợ anh vịn lấy cánh cửa mở từ tay chồng để anh mở tiếp cánh cửa thứ hai mới vô trong tiệm được. Tay vịn cửa, tay còn lại của chị vợ đưa đứa con trai chừng bốn tuổi cho nó vào trước chị. Nhưng nó lại dành vịn cửa một tay; một tay làm động tác, “mời bà vào”; miệng bi bô, “Lady first…”

Mẹ nó cười híp mắt. Những người chờ cửa cùng cười.

Nhưng sau mẹ nó lại không tới nó mà là một bà cụ. Nó lại làm động tác, “mời bà vào”. Bà cụ cười toe – xoa đầu nó, “Cảm ơn cháu. Cháu ngoan quá!”

Nó vô tư nói với bà cụ, “Lần sau nói là, Thanh-kìu-Mít-tờ-Bo.”

Tôi nhìn kỹ, nó giống mít-tờ thật. Vì mặc vét complet, có áo ji-lê bên trong và cà vạt đủ bộ, chân đi giày da bóng loáng. Chắc mới đi lễ nhà thờ ra, cả nhà đi ăn. Ngẫm nghĩ câu con nhà tông không giống lông cũng giống cánh; vì sau nó là mẹ nó, vịn cánh cửa thứ hai cho bà cụ vào hẳn trong tiệm rồi mới đưa con của chị vào sau, trao cánh cửa mởi lại cho con cháu của bà cụ tiếp tục vô…

Không biết Mít-tờ Bo sau này làm gì. Nhưng một người được giáo dục làm người từ nhỏ thì chắc chắn lớn lên thành người.

Phan

 

©T.Vấn 2016

Bài Mới Nhất
Search