Oil on Canvas #3 (1992) của họa sĩ Alicja Wahl (1932-2020);
(nguồn: Wikimedia Commons)
mưa đủ chưa?
“Visions of her drawing near / Arise, abide, and disappear” ̶ ̶ Leonard Cohen
loanh quanh ngày
hôm chân mỏi ợ mùi nhang khói mùi cháy khét chữ
nghĩa hổ lốn lặng lẽ cay mắt mưa mưa mưa lăn
và lắc theo nhịp cát bụi xôn xao hỏi chốn đi
về đi về đi ̶ ̶ ̶ mưa đủ chưa? (như nàng nói) biết đủ
thì đu đủ chín vàng cho dù đu đủ xanh
mét mặt nàng chừng chưa trang
điểm đến xa bất tận lời mẹ dặn dò vô
ngôn vô ý vô tình đánh rơi trong cuộc
chơi cút bắt vô vọng rớt nước mắt không ngừng
nghỉ không ngừng không nghỉ ới này này em
ơi xin đưa em về cõi an bình ̶ ̶ ̶ không phải nhà
tang lễ bình an nơi viếng thăm em hôm nay ̶ ̶ ̶
nhìn những bong bóng nước chập chờn trên con lộ
ngoại trừ tiếng thì thầm của cơn mưa dai dẳng gặm
nhấm từng mảnh ký ức mong manh chực vỡ vụn
anh bây giờ cạn kiệt không còn một câu chữ nào để tiễn em.
bao giờ cho đến
đôi khi bắt gặp một vài con chữ trôi từ vô thức
bềnh bồng giữa dòng bâng khuâng ̶ ̶ ̶
một ám ảnh tưởng như không rời
một ám ảnh thảng thốt tuyệt vời
.
khơi dậy ánh lửa bập bùng
trôi giữa chạng vạng
bao giờ cho đến
có bao giờ?
.
căn phòng trở mình không tiếng vọng
sự trống vắng soi thấu nội tâm
không thuốc gây mê
không cần đánh thức cám dỗ
.
bầu trời đêm nay dày đặc mây
tấm vải liệm giăng ngang
nỗi đau mơ hồ ám khói hoen ố
nơi này cố tình che dấu bốn mùa
chợt nghe ký hiệu lao xao trên giấy
khoảng cách trải rộng lùi sâu
tĩnh vật màu núi đá treo chênh chếch
vật vã thốt tiếng kêu đáp lời dế giun
.
trong mù mờ tâm thức
trôi đi trôi đi trôi mải mê
cho đến bao giờ
có bao giờ?
.
và nửa khuya sực thức giấc
hình nhân trèo mỏm đá
bâng quơ ký tên vào sổ lưu đày.
Quảng Tánh Trần Cầm