T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: Áo Dài Ơi Áo Dài Xưa/Trái Nho

Ảnh (Tác giả)

Nhắm mắt nghe vi vu.

Mở mắt không phải gió,

Nhìn xa không thấy cỏ

…chỉ áo dài bay bay…

Đưa tay không phải tay

mà lòng mình chao đảo,

thấy sân trường toàn áo

…không phải Bà Cai phơi!

Cái hồi đó, xa xôi,

tự dưng mình mơ tưởng:

những đứa em khôn lớn,

bây giờ thành…không gian!

Nhắm lại mắt, miên man,

gió thì thào khuynh diệp

nghe như đâu tiền kiếp

mình, Đà Lạt, dễ thương…

Các em ngày tựu trường:

áo dài bay từ cổng

đầy cả sân lồng lộng

gió mùa Thu nao nao…

Cái hồi đó hồi nào

bây giờ đây, biển sóng!

Bây giờ đây, hình, bóng

lẫn lộn trời mây sương!

Lẫn lộn buồn, hân hoan:

các em còn đó hả?

Đà Lạt mình hoa lá

áo dài …buơm bướm bay!

Nhắm mắt tìm hai tay

mình từng lau bảng phấn,

nước mắt rơi không chậm

bỗng…một đóa hoa hồng!

Trái Nho…

Mình đi dạo vườn Nho, nàng nâng một chùm trái, hỏi tôi:  “Trái gì đấy?”.  Tôi lắc đầu, làm thinh!

Có lẽ em bực mình, cái mặt em bí xị…Tôi nói:  “Đấy,  Trái Bi!”.  Em nghe…mà lắc đầu!

Hai đứa mình giống nhau / cái lắc đầu hai nghĩa – lắc đầu, tôi, vô lễ; lắc đầu, nàng…dễ thương!

Tôi nâng mặt nàng hôn:  “Trái đấy là Trái Nhớ!”.  Cái mặt nàng mắc cỡ, hôn nữa càng…khó quên!

Tôi nói nhỏ:  “Này em, trái Nho không có dấu…mình bỏ dấu không xấu / cái mặt của em nha!”.

Trước tôi một nụ hoa / là đôi môi nàng nở!  Rồi cái miệng nàng mở:  “Này, ghét anh, ghét anh!”

Chúng tôi đi quanh quanh / trong vườn nho đầy trái.  Nàng là người con gái…không ai đẹp hơn nàng!

*

Cuộc chiến Việt Nam tàn / chia chúng tôi vạn dặm:  Nàng ở cùng đồng áng, tôi Cải Tạo, tha hương…

Ở Mỹ có nhiều vườn, nho nhiều bắt chóng mặt!  Tôi nhớ nàng se sắt…mua về cất dành nhìn…

Em ơi em làm thinh, anh cũng làm thinh, nhé!  Cắn trái nho, ứa lệ…vì dấu sắc dấu ơ… 

Cả chùm mà bơ vơ!

Cả chùm một chữ Nhớ!

Chúng ta đều đò lỡ…

Nói sao…Tình Đại Dương!

Trần Vấn Lệ

©T.Vấn 2022

Bài Mới Nhất
Search