T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: Bài Thơ Này Bạn Thấy Không Có Câu Nào Hay/Đời Vắng Em Rồi Đâu Có Chi Vui/Một Cánh Thư Không Dán Tem

Nhạt Nhòa – Tranh: Hoàng Thanh Tâm

Bài Thơ Này Bạn Thấy Không Có Câu Nào Hay

Nằm nghe suối róc rách.  Rừng thì đứng quanh tôi.  Cây, không cây mồ côi mà tôi thì quạnh quẽ…

Hôm nay, ngày-của-Mẹ, tôi đậu xe, vào rừng, đi kiếm một người dưng chào afternoon một tiếng…

Chỉ có mây trắng hiện trên con dốc tôi lên, tôi nghĩ mình vô duyên bèn tìm chỗ ngồi nghỉ…

Nhiều đám mây thành chỉ như tơ vuơng, vương vương…Không phải là mù sương.  Buổi trưa Hè nóng thật!

Tôi nhớ gì tôi mất:  Cha Mẹ và Quê Hương.  Tôi nhớ những hàng dương ở Nha Trang, Phan Thiết…

Tôi nhớ ai mắt biếc nhìn tôi, lính-ngày-xưa!  Khi không tôi có thơ chảy về đuôi mắt đó…

Cạnh tôi, bụi hoa nở:  anh muốn hái cho em…Nhưng khi tôi nhìn lên thì nước mắt chảy xuống…

Ba mươi ba năm, quá muộn!  Tôi biết tuổi tôi tàn.  Nhiều đám mây lang thang…trên rừng vàng biển ngọc!

Tôi nhớ Má tôi khóc khi cắm nhang cho Cha…Tôi thật lòng xót xa:  Nằm đây nghe suối chảy!

Bài thơ này…bạn thấy “không có câu nào hay!”.  Tại sao tôi ở đây?  Quê Hương tôi, kìa, đó…

Đường chân mây mờ tỏ.  Tôi ngó mây bay qua…Quê Hương mất hút nhà.  Đất đây không phải mộ!

Tiếng suối vang nho nhỏ, róc rách róc rách trưa…

Đời Vắng Em Rồi Đâu Có Chi Vui

Nắng hay ngọc mà lung linh trước mặt?  Em hay Tiên mà đẹp quá bình minh!  Trời hôm nay trời thật là xanh.  Hoa hôm nay, hoa từng cành vàng mướt…

Con bướm bay và gió đi từng bước.  Em em à, gượm lại lắng tai nghe.  Rất xa xôi tiếng chim núi vang về…Đây Đà Lạt hay đây là Huế vậy?

Non nước mình yêu thương thôi chừng ấy, đủ rộng dài ải Bắc xuống Cà Mau.  Đủ bao la như biển sóng Vũng Tàu.  Và…chất ngất ngọn Ba Vì rực rỡ…

Tôi không nghĩ là tôi đang ở Huế bởi hàng me sao giống quá Sài Gòn nhớ Mỹ Tho ô môi hương thơm, môi con gái mỗi mình em duy nhất!

Tôi không nghĩ là tôi đang Đà Lạt bởi lung linh nắng ngọc mận long lanh, những trái tròn vo chưa chín có màu xanh, khi chín tới vẫn còn màu xanh thật ngộ!

Ờ nhỉ em sao mình không còn nhỏ thả diều bay trong nắng gió chan hòa…Ờ nhỉ em ai khiến mình chia xa, ngày gặp lại chỉ là bài thơ huyền ảo…

Tôi muốn hái nắng ngọc may cho em chiếc áo.  Tôi muốn xô giạt hết rừng thông cho rộng bước em về.  Tôi muốn mình bừng tỉnh một cơn mê…đời vắng em rồi, đâu có chi vui!

        Một Cánh Thư Không Dán Tem


Tin thời tiết: chiều nay mưa, em ạ!

Gió đằng Đông đang thổi mạnh về Tây.

San José, nhìn đâu cũng thấy mây,

Mưa…có lẽ đã rơi rồi trên đó…


Em biết chớ, đó là nơi anh nhớ,

Những đường đi, những hàng phong…phong sương.

Áo lụa em bay như mưa ngoài đường,

Anh chết lặng:  nhớ Sài Gòn chi lạ!


Sài Gòn mình nhiều con đường rợp lá,

Đường Nguyễn Du, Hồng Thập Tự, Pasteur…

Con đường nào anh nhớ cũng nên thơ,

Em, anh nhớ em đến nỗi mờ con mắt!


Ba mươi ba năm rồi, anh xa…là có thật

Nhiều đường xưa nghe nói rộng hơn nhiều

Cây me nào ít nhất một người yêu

Yêu thương nó…và yêu hồn Cha mẹ Đất…


Yêu, hai chữ thôi, đơn sơ:  Tổ Quốc

Buồn, một chữ thôi:  Buồn buồn buồn…

Em nhắm mắt nha cho anh đặt nụ hôn,

Mai mốt nở biết đâu:  Hoa Hường Trắng!


Hoa Hường Trắng ở San José…là nắng

Chiều nay mưa không biết sẽ ra sao?


* Anh ra sân khép lại cánh cổng rào

Có con bướm trắng đậu trên hoa vàng em ạ!

Lát nữa mưa, ai che giùm nó, há?

Phấn bướm bay vàng như phấn thông không?

Đà Lạt ơi tôi cũng nhớ, thật lòng!

Không biết cây sầu đông có nhớ tôi không nhỉ?

Có bao giờ lá nó bay tới Mỹ

Đậu xuống bàn tay tôi…chiều nay mưa…mưa!

                                                                                 Trần Vấn Lệ

©T.Vấn 2022

Bài Mới Nhất
Search