Bây Giờ Mà Ngoài Ngõ Bỗng Thấy Ai Đi Qua
Em cho anh mấy giọt
nước mắt của em sa,
em nói mưa đang qua
Đà Lạt của mình đó!
.
Em chỉ anh ngọn gió
rung rinh đóa hoa hồng,
em nói em bên sông
anh nhìn đi, có thấy?
.
Em ơi, dòng nước chảy
em là thơ của anh!
Anh phải viết thật nhanh
sợ em tan biến mất!
.
Đà Lạt mưa vuốt mặt
đây thì nắng rát lưng,
cảm ơn em đóa hồng
em cầm rung rinh gió…
.
Cảm ơn em cái thuở
mình đi chơi trên đồi,
em mỏi chân em ngồi
mây bay từng sợi tóc…
.
Tóc em là Hạnh Phúc
anh cân bằng hai tay,
anh nâng niu em đây
hai tay đầy thương nhớ!
.
Bây giờ mà ngoài ngõ
bỗng thấy ai đi qua
bỗng thấy mưa, mưa sa…
chao ôi là tuyệt diệu!
Y Ê U
Em ở Duy Xuyên trồng sả nhiều,
lọc hương, em chắt được bao nhiêu?
Cho anh hôn nhé em làn tóc!
Ôi! Chẳng sợi nào anh không yêu!
.
Anh đã nói rồi: Thơ Vậy Đó!
Ở đâu…ai cũng nói như anh:
Khi mình thương nhớ người yêu quý,
nắng đỏ…kia kìa cũng nói xanh!
.
Em rất dễ thương! Em tóc xỏa
Thêm mùi hương sả lại thêm thương!
Mai về, anh với em đi hái
hết sả vườn cho em chắt hương!
.
Hai má em hồng bên bếp lửa,
bàn tay em cầm đũa dịu dàng…
Anh làm thơ giống như con nít,
thấy tóc thôi mà cũng xốn xang!
.
Rồi thấy bàn tay…thêm nói sảng!
Yêu người con gái của Quê Hương!
Anh xa từ lúc nào anh biết
Thấy tóc em là thấy Nước Non!
.
…Thấy Duy Xuyên từng hoàng hôn đây,
thấy em vàng, tía, đỏ…làn mây!
Trời ơi em giống như cờ Phật,
thương quá, hồn anh bỗng gió bay!
.
Và tóc em bay trong gió đó,
Chùa xưa hương tỏa tiếng chuông chiều!
Tóc người con gái muôn nghìn sợi,
tôi vẽ thành thơ một chữ Yêu!
Trần Vấn Lệ
©T.Vấn 2022