T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: Những bài thơ cuối cùng của NĂM 

Góc Nhỏ Bình Yên – Tranh: Mai Tâm

Ngày Lạnh Cuối Năm Lạnh Quá Dài

Ngày lạnh cuối năm, lạnh quá dài,

Mặt trời quên bẵng chuyện ngày mai!

Nắng không thấy ấm, cơi thêm lửa

Ngoài ngõ hoa vàng thơm gió bay…

.

Thơm gió mà không có chuồn chuồn

Không chim về hót trước hoàng hôn!

Không ai ngờ được chiều nay nắng

Nắng muốn nói là…sắp tới Xuân?

.

Còn chỉ ba hôm thay lịch mới,

Còn non một tháng, Tết Ta về…

Nắng chiều nay nhắc người xa xứ

Để chút lòng Xuân nhớ Tết quê?

.

Chắc vậy, nên chi nhìn nắng trải

mà thèm chiếu trải bữa cơm chiều.

Hai tay nâng chén cơm truyền thống

mời Mẹ Cha lòng thơm quý yêu…

.

Tưởng tượng một mai về Cố Quận,

Vườn cau của Ngoại nắng chiều rơi,

Tóc ai mới chải rơi vài sợi

Buộc được chân mình, lúng túng thôi…

.

Trở lại cái thời mong nắng muộn,

Qua cơn lạnh cuối ở quê nhà…

Con sông Hương Huế trôi chầm chậm

Núi Ngự mai vàng mấy nụ hoa…

.

Nắng muộn ở đây lòng chẳng ấm,

Tại người ta mở cửa thời gian!

Ngoại ơi tuổi Ngoại vô cùng tận

Cổ tích con cầm được mấy trang!

Tứ Tuyệt Tràng Giang

Không phải vì em tên Nguyệt đâu

mà phương trình toán ở trong đầu:

A B công lại thành M với

N nữa, đời mình đã thấy nhau!

.

Uống cạn cà phê còn cái muỗng

Còn em, ta nhớ Vũ Hoàng Chuơng.

Kiều Thu hề Tố là ai thế?

Rốn bể bùng chăng ngọn lửa hường? (*)

.

Xa nhau gió ít, coi không gió

mà lạnh nhiều ôi đêm Giáng Sinh! (**)

Chúa ở giữa lòng hang đá lạnh,

câu thơ yêu quý chắc Quê Mình?

.

Một nơi thơm thảo mà xa được

thì sống ngàn năm vẫn nhớ về!

Tôi nghĩ đến Cha và đến Mẹ,

Vườn cau của Ngoại nắng vàng hoe…

.

Tôi nghĩ đến em, cô bé tí

mười lăm, mười sáu, tuổi tròn trăng!

Ngồi đây, góc quán nhìn trăng trải

Nhan sắc là Em Ôi Mỹ Nhân!

.

Vọng Mỹ Nhân hề Thiên Nhất Phương! (***)

Em à, Cố Quận cũng Quê Hương!

Em à Cố Lý, quê mình đó

Cố Thổ…còn không những nghĩa trang?

.

Tôi nhớ anh em, ta với địch,

nằm đâu, rải rác bốn phương rừng…

Nhớ sao Đà Lạt mình thơm ngát,

Gió núi bay vàng thông phấn thông…

(*) Thơ Vũ Hoàng Chương:  Kiều Thu hề Tố hỡi em nghiêng chân rốn bể mà xem lửa bùng!

(**) Thơ Trần Huyền Trân:  Xa nhau gió ít lạnh nhiều, lửa khuya tàn chậm mưa chiều đổ nhanh!

(***) Cổ thi Tàu.

Tứ Tuyệt M

Tôi ngồi ở quán Cà Phê ấy

nhìn lá vàng rơi gió thổi lên

nghĩ tới vầng trăng mà rụng xuống

Tôi Bồng Lên Nhỉ,  Hóa Ra Em!

Đóng Lại Cái Nắp Viết Thả Bài Thơ Gió Bay

Cuối năm Hai Không Hai Hai, thế giới buồn chi lạ!  Cơn bão tuyết xô ngã hơn nửa nước Hoa Kỳ!

Noel không có chi, báo không tin vui vẻ!  Vạn chuyến bay hủy vé, người đi cứ đứng chờ…

Không biết tới bao giờ cơn bão hạ “độ lạnh”!  Nỗi buồn đông-đặc-quánh, nước mắt đóng thành băng…  

Rất đông người Việt Nam về thăm quê, đứng sững:  quê nhà cũng lạnh cóng ngay cả ở Sài Gòn!

Nước Tàu buồn quá buồn:  cả nước đang Covid, mỗi ngày tin người chết tăng nhiều, còn tăng nhiều!

Ucraina đáng yêu vẫn trơ gan tuế nguyệt, quân Nga thì bê bết máu me…vẫn cứng đầu!

Nhướng mắt qua châu Âu:  bắn nhau trong thành phố – nơi cửa nhà luôn mở phải khép lại tình thôi!

Giáo Hoàng thay Chúa Trời gọi mọi người san sớt những lời thương miếng ngọt…để đau xót đi qua!

Châu Phi thì quá xa…Châu Úc thì đang nắng…Tin trên báo thì vắng…nhưng chắc đâu bình thường?

Không chuyện nào qua đường, mà kể thêm, buồn lắm.  Mùa Xuân…mùa tươi thắm, sắp tới mà như chưa!

Cây đào năm nay thưa những mầm hoa chờ Tết!  Đóng lại cái nắp viết.  Thả bài thơ gió bay…

Sau Lễ Đêm Noel

Sau Noel…là hết!  Cái chuông đã ngừng rung những tiếng vang chào mừng.  Bây giờ đêm lặng lẽ…

Sân Nhà Thờ sạch sẽ.  Người ta đến làm sao, người ta đi thế nào, sân Nhà Thờ thế đó…

Tôi đứng nhìn tượng Chúa, ông già nua không ngờ…mới một đứa bé thơ, bây giờ là ông lão…

Hai ngàn năm chim sáo sẽ hót vào sáng mai…Những ngôi sao cũng phai cho mặt trời trở lại…

Thời gian như thế mãi!  Cái con sông thời gian, suơng khói hay tuyết băng sẽ trong ngần thanh khí!

Bờ liễu vẫn thủ thỉ lời tình yêu thiên thu, lời của Mẹ hát ru hiền từ như tiếng Ngoại…

Tiếng gì rơi thì phải, tàu lá cau, phải không?  Ai từ khi sang sông, chắc tiếng lòng có bật?

Tôi nhớ mái chùa Phật, ngói nhiều mấy chưa vừa để “anh yêu em chưa một lần anh thấy đủ!”.

*

Tôi rời mắt tượng Chúa.  Tôi về.  Phố quạnh hiu…buồn không biết bao nhiêu!  Một nỗi buồn quạnh quẽ.

Câu thơ tôi cô lẻ giống như chim lạc bầy…Đêm Noel năm nay tôi vẫn lòng năm ngoái!

Tàu lá cau vườn Ngoại rụng lâu rồi chắc khô?

Tấm Thiếp Giáng Sinh Đến Bất Ngờ

 Tấm thiếp Giáng Sinh đến bất ngờ…Nghĩa là không đợi cũng không chờ, không mong không mỏi không nao nức…Mình nghĩ không còn ai bạn xưa!

Khi chiến trường xưa khép lại rồi.  Cổng trường đâu có mở cho tôi!  Một thời lính trận thưa người sống.  Một thuở Thầy Trò…nhớ đã nguôi!

Bỗng tôi nhận được buổi chiều nay, cánh thiếp như là một bóng mây, nó nhẹ, nhẹ tênh mà ảo diệu, mà em, Trời ạ, chẳng là ai…

Em không viết nhiều, chỉ một câu:  “Nhớ anh, hoa vẫn nở bên lầu…”, rồi thì em ký tên như cũ, những sợi tóc thề dan díu nhau…

Tên em dài như con sông Hương,  Tóc em dài anh nói anh thương.  Nhà em anh nói như đền Ngự, hoa nở bên lầu, anh không quên…

Mở tấm thiếp ra, tấm thiếp nhòa.  Chắc là em khóc tối hôm qua?  Hay là con mắt tôi vừa ướt?  Hai đứa mình sao Chúa bắt xa?

Sắp sửa Giáng Sinh, tôi nhận thiếp.  Tôi hôn tấm thiếp, tôi hôn ai.  Mà ai đâu nhỉ. Tôi hôn Chúa.  Hôn tưởng tượng mà cũng đắm say…

Thương mà biết nói sao cho hết!  Lậy Chúa cho con giữ được lòng…Tôi nói ngày đi vào Cải Tạo, ngày về tôi nói giữa Non Sông!

Lậy Chúa cho con còn nước mắt / gửi về để bạn của con lau…

Địa Chỉ Của Chúa Trời

Tôi hỏi địa chỉ Chúa:  “Ai biết không ai ơi!”.  Có một người trả lời:  “Ở trên trời, lên đó!”.

Tôi cỡi một ngọn gió đi theo con đường mây.  Lúc mây đậu trên cây, có cái cổng mở sẵn…

Buớc xuống gió, tôi ngắm:  “Ôi Thiên Đường đây rồi!”.  Vẫy tay cho mây trôi, tôi vào tìm Thiên Chúa…

Bạn ơi!  Toàn hoa cỏ, tôi chẳng thấy bóng người…Có chiếc áo lụa phơi, tôi hôn hơi ai sót…

Cái mùi hương rất ngọt.  Tôi hôn và say mê…Cái mùi như mùi quê Mạ Ba cõng mưa nắng!

Cái áo lụa vàng thắm, chắc của Mạ, ngày xưa?

*

Tôi trầm ngâm như mơ.  Tỉnh ra, mình, mặt đất.  Bạn ơi, tôi khóc ngất:  Quê Hương đây!  Quê Hương!

Tôi phất tay mù sương…thấy tang thương trước mặt,  biển là biển nước mắt,  rừng là rừng ngổn ngang…

Tôi không thấy xóm làng.  Tôi thấy nhiều biệt phủ.  Chổi đót, nhiều, đủ thứ…tôi cầm quét tôi, bay…

Từ hôm đó đến nay, bốn bảy năm tôi lạc…Quê Hương tôi bát ngát, buồn tôi buồn bao la…

Chúa chắc ở rất xa?  Mây trời còn mỏi cánh!  Tôi bay trên biển lạnh rồi tôi đến quê người…

.

Thời gian trôi, cứ trôi!

Chúa ở đâu, không biết!

Chẳng có ai tha thiết…cho tôi cái gối đầu! (*)

.

Chuông Nhà Thờ ngân, lâu.  Đêm Noel.  Lậy Chúa!

 (*) Kinh Thánh:  “Con cáo có hang, con chim có tổ, con người không có chỗ gối đầu”.

Mừng Sinh Nhật Bạn Chúc Bạn Vui Như Tết

Mình Sinh Nhật tháng Năm, bạn Sinh Nhật tháng Chạp.  Sinh Nhật mình, quên mất, của bạn mình nhớ hoài…

Nói thế, biết mình sai…mà bạn chắc cảm động?  Ờ nhỉ trong đời sống…nhớ ai là tại thương?

Tháng Chạp trời tuyết sương, nhớ thương…nhìn bốn hướng, mình có chút vui sướng:  Bạn Ấm Áp Trong Lòng!

Một chút còn hơn không, mình không ai cho cả!  Nhiều khi “giận” Ba Mạ…nhiều năm nay ở đâu?

Rất nhớ Ngoại vườn cau…mà mất rồi vườn cũ…nhớ bạn… nhớ con thỏ lúp xúp chân Ngoại xưa!

Chiến tranh là giấc mơ, hãi hùng và kinh khiếp!  Bao người thân biền biệt…may còn bạn, Noel!

Noel ôi cái Duyên, bạn mình sinh tháng Chạp…chắc chắn bạn đang hát bài ca mừng Tân Xuân?

Chữ đầu tiên là Mừng, chữ tiếp theo là Chúc…mình nhớ bạn như tóc thương bạn trời gió bay…

Bạn có đi Đông Tây, cho mình niềm lưu luyến:  vầng trăng kìa còn hiện, mình đang ngó vầng trăng…

Mình Về Đà Lạt Thăm Ai Nữa

Mình về Đà Lạt thăm ai nữa?

Đâu có ai còn sống để thăm!

Nửa Thế Kỷ rồi…thay đổi hết

Không còn con chó sủa đêm trăng!

.

Mình về Đà Lạt mai hay mốt

Hay chẳng bao giờ…chỉ có Thơ!

Bài nói rừng thông trơ trụi đó,

Bài thăm nghĩa đị trụi…còn trơ!

.

Mình đi, Đà Lạt nằm trong dạ,

Về lại, nó nằm ngoài thịt da!

Ai, nếu già nua còn sống sót

Chẳng qua tiếng gáy của con gà!

.

Giáo đường, sơn tự…đều thay ngói

Khuynh diệp trường xưa đã hóa tro!

Chào kính học trò đi giữa phố

Giống như người Mỹ nói Hello!

.

Mình về Đà Lạt thăm ai nữa?

Con Dốc Nhà Làng hay Dốc Đu?

Cầu Đất, Trại Hầm, Cây Số Bốn…

…vài cây thông sót gió vi vu!

.

Thôi chào Đà Lạt khi còn sống,

Chào phố Hòa Bình đậu phụng rang

Chào tiệm cà phê ngồi ghế gỗ,

Chào xe hủ tíu chuông leng keng…

.

Hỡi những bạn bè, tôi đã hứa

những gì rất đẹp, hãy quên nha!

Ở đâu, tôi cũng như bằng hữu,

tuổi hạc khác nào cái bóng ma…

Đêm Qua Không Có Mưa

Đêm qua không có mưa…Tôi có chờ và ngủ.  Sáng dậy mở cửa sổ:  cái sân gạch đỏ tươi…

Ôi Đà Lạt của tôi lẽ nào đây, ở Mỹ…Tôi sống hai Thế Kỷ, lòng vẫn một Quê Hương!

Các em ơi dễ thương, của Thầy, sắp vào lớp?

Tôi nghe có tiếng guốc…chim hót đó, hay sao?

…và tôi ngó ra rào:  một nụ hoa vàng nở!  Nắng bình minh hớn hở, hớn hở thiệt tình nha!

Những câu thơ nhảy ra, một trời hoa lấp lánh…Tôi biết trời rất lạnh, hoa nở..vì nở thôi!

“Dãy hoa nép mặt người” (*), thơ Chu Mạnh Trinh nhé! Tôi nói thật nhỏ nhẹ…cho Thúy Kiều đừng nghe!

Có một điều không dè:  Tôi vẫn yêu quá khứ,  vẫn nhớ ngôi trường nữ, vẫn lòng Đà Lạt xưa…

Đó có là câu thơ tôi gửi về không nhỉ?  Có khi nào cuộn chỉ mình cuốn được thời gian?

Chuyện xưa có ông Hoàng bung chỉ ra rồi khóc…Thời gian đi hàng dọc…đoàn lính:  bầy tù binh!

Ông Hoàng ấy một mình chết trong thời mất nước.  Người cung nữ cầm lược chải tóc bay mùa Xuân…

“Trầm ngán nghê bay trong lãnh cung…” (**), gió thơm lừng, đẫm lệ. Vài con chim se sẻ rung rinh nhánh hoa đào!

Quá khứ chừ ra sao?  Mai mốt về hỏi Huế!  Nâng áo dài của Mệ, con lau nước mắt con…

(*) thơ Chu Mạnh Trinh:

“Dãy hoa nép mặt gương lồng bóng,

Ngàn liễu rung cương sóng gợn tình”

(**) thơ Hàn Mạc Tử: 

“Trầm ngán nghê bay trong Lãnh Cung,

Hương thơm bối rối ngọt vô cùng!”

Sáng Mùa Đông Hong Nắng Tết

Trời lạnh.  Buổi mai ngồi hóng nắng.  Nắng lên!  Mừng quá…Vẫn còn run!  Mùa Đông nước Mỹ trời ơi khiếp…nhớ nắng vô cùng thuở Cố Hương!

Non Nước của mình không buốt giá, hai mùa là nắng với mưa thôi.  Nhiều khi mưa cũng làm tê buốt, nắng có khi không thấy nụ cười…

Đây, thở than hoài nghe cũng mệt, làm thì tám tiếng, có bao nhiêu?  Nhưng trong tám tiếng, đôi lần nghỉ, cộng lại thời gian rảnh quá nhiều!

Tháng nắng thì than:  Sao nóng thế?  Tháng mưa ngồi thở, mờ cửa gương…Bình yên, đời sống sinh ra chuyện, lòng dĩ nhiên đeo mãi cái buồn!

Xưa, Tú Xuơng làm thơ hết ý, giát giường bỗng nẩy chuyện đau xương; miếng ăn manh áo không lo nghĩ, yêu vợ sinh con…tại giát giường!

Đù mẹ đù cha cho có chữ…cười toang tạo dáng…một bài thơ (*)!  Tú Xương thi mãi, toàn thi hỏng, trào phúng vì mình…luôn ước mơ?

Tôi ngồi đây giữa mùa Đông Mỹ, bạn ở Na Uy nhớ mặt trời!  Sáu tháng Bắc Âu không thấy nắng buồn như là Mỹ tuyết rơi rơi…

Vòng quanh trái đất là tư tưởng, đứng chựng trong lòng…tim buốt tim!  Nông nỗi vì đâu Non Nước bỏ…ra đi bốn hướng cái chi tìm?

Tự Do!  Được nói mình mong nắng?  Bạn ở Phần Lan nấu ấm trà…Rút thuốc thơm ra, không dám hút…chỗ nào sương khói thật bao la?

Tôi ngồi, nghĩ quẫn đời quanh quẩn, muốn đứng, tìm đâu một gốc tùng?  Đà Lạt nhớ sao mùa gió Bấc, lặng nhìn khói thuốc tỏa mênh mông…

Sắp Tết, có người đang áo đẹp, ôi chao màu nắng cũng màu tơ!  Người đi khuất bóng đường ba ngã, tôi thở dài theo, vậy cũng thơ?

Tiếng chuông Chùa ngân vang xa xa…Ông Thầy Chùa với áo cà sa…Một thời Kinh đã xong rồi sáng?  Lát nữa, “tư duy” một chén trà…

Trần Vấn Lệ 

 (*) Thơ Tú Xương:

Đù mẹ đù cha cái giát giường

Đêm nằm chỉ thấy những đau xương!

Mai ông mua nứa đi mần lại

Đù mẹ đù cha cái giát giường!

©T.Vấn 2022

Bài Mới Nhất
Search