T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: NHỮNG BÀI THƠ THÁNG 9 (4)

Trăng Thu – Tranh: MAI TÂM

CÓ LẼ VÌ KHÔNG CÓ GIÓ CON TRĂNG ĐỨNG KHÓC TRÊN TRỜI

Hai mươi cánh thiếp gửi đi

có ba hồi âm gửi lại…

coi như lòng vui đã toại

coi như mình còn người thân…

.

Không có gì để bâng khuâng

trăng Thu một vầng sáng tỏ

thấy rõ vườn trăng, Ngọc Thố

nằm ngoan dưới chân Chị Hằng…

.

Thả khói thuốc thơm lên trăng

nhận lại mùi hương quê quán

còn nghe chút tình lãng mạn

bờ tre gốc rạ… ngày xưa!

.

Cánh thiếp để trong bì thư

chắc đã phập phồng thương mến?

Ai xem xong thì cũng liệng

một ngày thương nhớ rồi quên!

.

Quên đi quên đi nghe em

quên đi quên đi nghe chị

quên hết nha chàng chiến sĩ

có gì ràng buộc nhau đâu?

*

Nhớ Má nói chỉ một câu:

“Con đi thư về thăm Má”.

Đường con đi xa, xa quá

Má gần mãi mãi Quê Hương… 

.

Má gần mãi mãi như sương 

đêm Thu bức tường ràn rụa

có lẽ vì không có gió?

con trăng đứng khóc trên trời!

Người Chiêm Nữ Như Hoa Múa Trên Thềm Nguyệt Bạch

Hôm nay mùa Thu về, tôi mở cửa chào nắng, chào nước Mỹ yên lặng…Đường vắng hoe.  Mùa Thu!

Hôm nay không sương mù, không mây.  Trời trong vắt.  Thèm thấy giọt nước mắt trong mùa Thu tha hương!

Nước Mỹ rất dễ thương vì ai ở nhà nấy.  Cũng chưa ai thức dậy.  Ngày bắt đầu mười giờ…

Hoa mười giờ như mơ nở trước mùa băng tuyết, nở trước khi mình biết lòng mình lạnh ra sao…

Nhớ Thế Viên, ôi chao!   “Sáng nay bên bờ sông thấy em bên song cửa, mây trắng trôi tần ngần, tóc em vàng một nửa, ta nhìn xa chợt nhớ mây-mùa-Thu-năm-nao…Lòng bỗng dưng nghẹn ngào vì sao ta thương nhớ?  Bởi vì quá nhớ thương!” (*).

Người đưa thư ngoài đường.  Chiếc xe thư đậu đó…Hình như trời không gió…chỉ cánh thư bay bay…

Tôi nhớ ai hôm nay?  Sân trường và tóc thả.  Tóc bay hay là lá?  Lá mùa Thu lao xao… Gót chân ai hoa đào nở ôi mùa Xuân cũ!

*

Ta thèm nghe gió hú…

Rừng mùa Thu rất xa!

Bonjour America!  Anh hôn em ngón út…Ngón tay bàn tay ngọc, ngón chân bàn chân ngà.  Người Chiêm Nữ như hoa múa trên thềm nguyệt bạch…

Mùa Thu ơi nước mắt giọt nào cho Quê Hương?

 (*) Thơ Thế Viên,. Thế Viên từng dạy ở trường Phan Bội Châu Phan Thiết rồi trường Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho, rồi đi lính.  Thế Viên bị bắt sau khi chia tay Giáo Sư Doãn Quốc Sỹ tại Ngã Tư Trần Bình Trọng – Thành Thái.  Ở tù 6 năm, trở về, bệnh và chết…

NHỮNG NGÀY MÙA THU TIẾP THEO

Những ngày mùa Thu tiếp theo…

nhớ cô giáo đọc chính tả cho học trò chép:

“Con bò chầm chậm xuống hang”

mưa bay ngoài cửa sổ hình như ra tới Huế!

.

Những ngày mùa Thu tiếp theo

con mắt của cô giáo trong veo

chiếc lá vàng ngoài cửa sổ

bay vèo thật đẹp!

.

Những ngày mùa Thu tiếp theo

ông Cai bưng ly nước trà nóng để trên bàn

cô giáo chỉ ngó ngang

hơi trà nóng tỏa thơm căn phòng yên tĩnh…

.

Những ngày mùa Thu tiếp theo

giọt nước mắt của cô giáo trong veo

“em nghỉ dạy học lâu rồi”

cái hang của con bò thời gian đã lấp!

.

Xe ngang Đức Trọng mưa tầm tã

Tôi nhớ ai mà lạnh quá mưa?

Tôi nhớ ai mà như nhớ Huế

Hương Giang xanh xanh xanh hai bờ…

Bạn Tôi Bác Sĩ Đỗ Hồng Ngọc

Bạn tôi, Đỗ Hồng Ngọc, tám tư tuổi chưa già… có lẽ nhờ uống trà và cà phê bạn hữu?

Chúng tôi thời niên thiếu, cùng học chung một trường, không phải trường Mầm Non, mà là. lớp Đệ Thất. 

Bảy mươi năm lâu thật!  Mà như một thoáng mây!  Chúng tôi không chia tay… vẫn xa nhau lâu lắm!


Xa nhau lòng vẫn dặn:  đừng đứa nào quên nhau!  Tôi, Mỹ về, nghẹn ngào, bạn – đứng chào quán hẹn!


Thời gian như mất biến:  “Đứa nào cũng như xưa!”. Đứa nào cũng là Thơ – tôi làm thơ mừng bạn!

Bữa cơm có thời hạn…chia tay vô hạn kỳ!


*

Tôi về, tôi lại đi!  Bạn về, làm Bác Sĩ!  Đúng ra… làm Văn Nghệ… bởi bạn cũng làm Thơ!

Bảy năm, tôi vẫn chưa trở về thăm lại bạn.  Ngắm hình bạn không chán:  tám mươi tư không già!

HẢI NGOẠI HUYẾT THƯ (*)

Trời mùa Thu rất đẹp, ngày lúc nào cũng mây… và lá còn thì bay… hết thì mây thay lá!

Mây bay ra biển cả.  Mây che mạ trên đồng.  Mây lấp vào chỗ không cây sầu đông trơ trọi!

Mây không lên tiếng nói nhưng dễ thương làm sao, người ta nghe tiếng chào người gặp người trong phố!

Thơ tôi như vậy đó!  Không có nội dung gì.  Nói mãi nhớ quá đi… Ai nghe mà nói nhỉ?

“Không mưa nguồn chớp bể”, cũng là một câu thơ?  Bạn có nghe rồi chưa, ông Tú Xuơng bảo thế!

“Trời không chớp bể với mưa nguồn, đêm nảo đêm nao tớ cũng buồn!”. Người ta nói Tú Xương… giỏi làm thơ trào lộng!

Người ta ai cũng sống, sao không ai Tú Xương?  Ngay chuyện cái giát giường cũng thành chuyện Non Nước!

Hồi… mấy năm về trước, Nam Định có con sông “bị buộc” lên cánh đồng…Cánh Đồng Kinh Tế Mới!

Có nhiều người chết đuối dưới đống đất khô queo…Đêm đêm tiếng ếch kêu, ếch xin Trời cho nước!

Con đò ngang xoay trượt trôi vào cõi vô minh!  Ông Tú Xương giật mình… bốn câu trào nước mắt!

Bạn có còn nhớ không?  Bạn có còn nhớ không?  “Sông kia rày đã nên đồng, chỗ làm nhà cửa, chỗ giồng ngô khoai; đêm nghe tiếng ếch bên tai… giật mình cứ ngỡ tiếng ai gọi đò!”.

Trăm triệu người ngáy khò (**).  Con đò đi biền biệt!  Con đò đi vào tuyết…Ở đây, mây mùa Thu bay bay…

 (*) Tựa đề một tác phẩm của Phan Bội Châu nay đã tuyệt bản.

(**) Thơ Trần Tế Xương:  “Thiên hạ có khi đang ngủ cả, tội gì mà thức một mình ta?”

Hôm Nay Mùa Thu Mà Chưa Thu

Hôm nay mùa Thu mà chưa Thu,

cây còn xanh lá, đất còn khô.

Hình như cái nắng chưa buồn héo

thì chắc mai trời cũng chẳng mưa?

.

Trời vào Thu chưa buồn chưa buồn

mà nói vui thì… không vui luôn!

Hôm nay Thứ Bảy không xe bus,

gió chạm rung rinh cánh cổng trường!

.

Gió chạm mặt ai như có bớt

cái cánh hoa hồng ngày hôm qua?

Gặp nhau chỉ nói chào chưa đủ,

mà nói gì thêm?  Người đi xa…

.

“Người đã xa rồi, khôn níu lại,

lòng thương chưa thỏa, nhớ chưa bưa!”

Xưa, Hàn Mạc Tử trầm ngâm thế!

Ai cố nhân hề… xưa cũng xưa! 

.

Ta phố người dưng thương phố cũ

Mỗi độ Thu về phố ngát hương!

Mỗi dịp Thu về đi chạm mặt

Sao buồn bất chợt, nhớ thêm thương?

.

Mười năm mười năm hơn mười năm…

Không mùa Thu nào quên trăng Rằm!

Trung Thu là Tết thời xanh tóc,

nay vẫn trăng ngà đâu dáng Xuân?

.

Ai chắc xuống thuyền đi qua sông

Cổng trường mùa Thu nao nao lòng

Bà Cai sáng mở, chiều ra khép

Chỉ gió vang thầm tiếng nhớ nhung…

.

Tôi muốn bài thơ chiều thật đẹp

có lá vàng bay trong nắng rơi,

có mặt trời xanh chiều bữa trước

có ai áo vàng mây trôi trôi…

MỘT BÀI THƠ KHÔNG THỂ DÀI THÊM

Ngày Thu Phân, hôm nay, thưa bạn, nắng chói chan và lạnh chỉ mơn man!  Hình như chưa thể gọi Thu Vàng, tên cô ca sĩ có giọng oanh thỏ thẻ!

Ngày Thu Phân thương Cha nhớ Mẹ:  bốn chín năm rồi trời bể mênh mông!  Không có ai dạ sắt gan đồng…mà ai ai cũng có đôi dòng lệ ứa!

Lịch sử nói nước ta bốn ngàn năm lịch sử,  chỉ phớt qua thời của Đinh Tiên Hoàng!  Mới có ngàn năm, hơn kém một ngàn…ít quá nhỉ nên nói ngang nói dọc?

Ngày Thu Phân… không lẽ làm thơ than khóc:  Dân tộc mình phận nhược tiểu lê thê?

Đại Cồ Việt là cái sân khấu diễn hề?  Đại Cồ Việt, con gà cồ không gáy?

Thơ Bích Khê có hai câu hay chớ?  Chỉ hai câu mà thành biển thành sông:  “Chao ôi buồn vương cây ngô đồng, vàng rơi vàng rơi Thu mênh mông!”.

Chưa thấy lá vàng rơi dọc phố…chỉ thấy buồn bay bay trên trang thơ! Tôi đang ngồi viết hay tôi hứng Nước Mắt Quê Nhà Sông Núi Xưa?

Thưa bạn, cho tôi dừng bút nhé, thở dài cho tản khói hoàng hôn… Những người Lính cũ ai còn sống hãy đốt cho trời đất nén nhang!

Hôm Nay Trời Trở Lạnh

Hôm nay trời trở lạnh không đột ngột ngỡ ngàng… vì lịch in rõ ràng:  Ngày Của Mùa Thu Mới!

Tôi thức dậy hồi tối, ra nhìn trăng mù sương.  Mở cả dãy đèn đường.  Mờ luôn con mắt chắc?

Rồi… hai chữ Tổ Quốc hiện ra trên bài thơ – thói quen tôi bao giờ:  Ghi lại điều thoáng nghĩ…

Nó không là Nhật Ký… mà chỉ là thói quen!  Chắc chắn tại vì em… làm cho anh thương nhớ!

Tất cả Lính đều lỡ – Lỡ một cuộc làm người!  Những bãi tha ma ơi… đêm trăng mờ bên suối!

Hai cái chân em duỗi đo giùm đi Thiên Thu!

*

Tôi viết thế làm chi?  Thơ “Tự Do” có thể?  Chút lòng cho nhân thế?  Chút tình phơi thảo nguyên?

Bốn tám năm bình yên, ai nằm nghiêng cũng biết là mình sống, chưa chết, … còn như trăng, Trung Thu!

Chiếc bánh cắt là tư:  Bạn bè ơi bốn hướng… Gọi bạn bè, đau đớn!  Gọi mình… nghe bẽ bàng!

Trần Vấn Lệ

©T.Vấn 2023

Bài Mới Nhất
Search