T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Trần Vấn Lệ: NHỮNG BÀI THƠ THÁNG NĂM (1)

Hoa Tháng 5 – Ảnh: NTN

Chị Về Đây Với Người Ta

Một Hành Lang Rộng Buồn Da Diết Buồn

Mưa.  Lại mưa.  Mưa dầm.  Tháng Năm buồn thiệt chớ.  Có khi trời nổi gió báo hiệu bão không chừng…

Mới tuần đầu tháng Năm, không Xuân cũng chẳng Hạ… Những tín hiệu là lạ… vẫn như còn mùa Đông!

Nghĩ câu Sắc Tức Không… nắng hay mưa, chỉ một!

Không hiểu đành dựa cột!  Bắt nghĩ đến cột Đình bây giờ ở nước mình đang được Đảng trau chuốt…

Lăng mộ Vua Tự Đức… có vợ và có chồng, hết cái cảnh bềnh bồng thời gian và cỏ dại…

Dân mình yêu quý mãi, Đảng của TA nhớ vua…và Hoàng Hâu Đảng vừa gọi đích danh là Vợ!

Trời mưa dầm nhơ nhớ ngày cuối năm lê thê…

*

Nhìn ra mưa, não nề…Viết Vũ Trung Tùy Bút, không khéo mà bật khóc…thôi thì vài câu thơ!

Người đàn bà của Vua được phong là Người Vợ.  Người đàn bà của Chủ chắc vẫn là Phu Nhân…

Chủ Tịch nước qua Anh dự đăng quang lễ hội không thấy Ngài đi với một bà Hoàng Hậu nào!

Mưa,.

ước chi mưa rào cho tờ báo nhòe nước.

Mưa dầm bay lướt thướt ướt rồi một hành lang…

Hành lang dài thênh thang.  Nhớ Diễm Châu, nhớ quá, nhớ đó là tác giả hai câu thơ xót xa:

Chị về đây với người ta một hành lang rông buồn da diết buồn…

Có Một Bài Thơ Rất Đỗi Tình

Hôm nay trời nắng đẹp, chim đi vắng đã về, hoa trong vườn xun xoe chào mừng chim ríu rít!

Em, khẩu trang che mặt chỉ khoe cái áo dài,,,giống như liễu Chương Đài bay bay mây mỏng dính…

Tất cả như là lính:  cỏ ngước đầu chào em,  bướm vỗ cánh bay lên, bay bên nàng Công Chúa!

Những bài thơ thương nhớ tiếng lạc ngựa rung chuông nhẹ như là phấn hương nhẹ như sương Đà Lạt…

Em cho anh bát ngát là đủ một tình mơ…Chắc chắn tự ngàn xưa thơ vì em mà có…

Cho nên chàng Phạm Thái mới nói dẫu nửa chừng:  Hỡi ơi chí lớn trong thiên hạ gom lại không đầy mắt mỹ nhân!

Cảm ơn cái khẩu trang cho anh nhìn đôi mắt…bốn phương trời quá chật Phật mới nói thập phương?

*

Anh đi mở cổng vườn cho Bích Câu em ngự,  Cảm ơn em hoa nở Bích Câu hoa kỳ duyên…

Không có gì để quên, mỗi ngày thơ anh ghé áo dài của em nhé, áo dài dẫu khói suơng… 

Anh nghĩ tới hoàng hôn hai bàn chân em mỏi…cờ, cờ bay phất phới, em nhìn lên rưng rưng…

Bài Thơ Này Không Thêm

Chừng Đó Câu Thôi Nhé

Mùa Xuân năm ngoái khác

mùa Xuân năm nay nhiều!

Chỉ có mình em yêu

không bao giờ đổi khác…

.

Nhất lúc em hờn mát

thấy sao mà muốn thương!

Nhất nữa, em giận hờn

anh thấy mình có tội!

.

Bữa đó bỗng em nói:

“Anh đi ra Nhà Thờ!”

Anh nghe tưởng nằm mơ:

“Ra làm chi ngoài đó?”

.

“Ra ngoài đó nghe Chúa

nói giống hệt như anh!

Luôn luôn ngày Giáng Sinh

Chúa nói mình có tội…

.

Chúa nói như Chúa trối

…rồi Chúa đã thăng thiên!

Anh đúng là người điên

bỏ em đi, có dám?”.

.

Bạn ơi, ai đa cảm

bày tôi nói trả lời…

Tội tôi, tội loài người

hay riêng mình tôi nhỉ?

.

Tôi không có ngày Lễ,

tôi không có Giáng Sinh,

tôi chỉ có một Minh,

Em, người tôi yêu nhất!

.

Khi em nằm quay mặt

tôi thở tóc em bay…

Khi em dang cánh tay

tôi thấy em Tiên Nữ…

.

Ra vườn hoa, chỉ nụ

hoa hồng, anh hôn em!

Bài thơ này không thêm

chừng đó câu thôi nhé!

Mồng Một Tháng Năm

Mồng Một Tháng Năm không có lễ!

Mưa thôi mà!  Dìm cái nóng hôm qua!

Nước Mỹ khác nước Việt Nam TA:

Lễ Lao Động nó dời vào tháng khác…

.

Trời hôm nay có mưa nên rất mát

Nếu mưa nhiều sẽ lạnh tiếp, đâu sao?

Ai nhớ quê nước mắt cũng muốn trào

Nhưng mồ hôi chắc phải trào ra trước!

.

Cơm – áo – gạo – tiền bước bước đi và bước

tới bao giờ nằm xuống mới là xong!

Kể từ khi Biển Nước Nam TA biến thành Biển Đông

Vui vẻ chỉ có dân Mình, nhất là người Hà Nội!

.

Nghỉ lễ triền miên, đi chơi như suối

máu chảy từng ngày:  Tai nạn bởi đi chơi…

Tin đớn đau, không ai khóc, chỉ cười:

người như vượn, như đười ươi…đáng nể!

.

Mưa hôm nay cầu mong ngày mát mẻ

Dẫu gì thì lịch cũng đã tháng Năm!

Người đi làm từ lúc tối còn trăng,

Người tan tầm khi mặt trời xế bóng!

.

Mồ hôi – Nước mắt – Ấm no – Hy vọng

Mơ ngày vui tề tựu với bà con!

*

Một thế hệ trôi qua, một lớp trước mỏi mòn

Adieu!  Adieu!  Nghĩa trang đã chật

Cái bình tro có chứa thêm chút đất

Nên bưng lên nghe năng nặng tấm lòng!

.

Tôi đi lên Chùa nghe nói Có Là Không,

nghe thêm tiếng boong boong, hiểu cái gì Còn cũng Hết

không bây giờ thì mai kia, ai biết?

như chiều nay trời có thể ngưng mưa!

.

Tôi cuối đời, tôi chỉ biết làm thơ

Chút nước mắt dư thừa, tôi tự uống…

Thương nhớ bâng quơ từng cọng rau muống

Thèm bóp nát, bóp tan cái bánh tráng có mè…

Chợ Bến Thành Một Trăm Mười Năm Sau

Chợ Bến Thành… Sài Gòn cũ như tên thành phố!  Một trăm mười năm nó không còn là một đứa nhỏ!  Nó đã già nua hơn cả già nua!

Tôi thật đau khi làm thơ có câu dài, câu ngắn!  Bài thơ mới mở đầu đã nặng, kéo dài thêm nhìn chắc cũng “vẻ” một bài thơ!  Nó đã già nua!

Cái chợ già nua…được sơn phết lại.  Nó giống như cô gái ăn sương khuya đứng chờ sương rơi…

Nó giống như tôi cuối đời rồi chói mắt!

Hễ trời mưa…Sài Gòn sẽ ngập.  Hễ trời nắng thì đâu cũng nắng như nung!  Cái chợ như một cái lồng nhốt những con chim dính bẫy…

Người ta sơn chợ bằng màu xanh, đỏ, vàng… chói cháy!  Ban ngày thì nó chảy mồ hôi, ban đêm thì nó giống như mả Thánh!

Nhiều người tôi quen khuyên nên đi tránh chỗ người bán hàng chửi khách như rươi!

Vài lần tôi đi ngang thôi.  Tìm một bờ lề, tôi ngồi…đọc báo!

*

Báo VNExpress chắc không đưa tin láo?

Tôi thì nghĩ bây giờ chi cũng ảo!

Đến người ta kia kìa, ai cũng khoác áo nylon!

Những người con gái ăn sương điểm phấn tô son?

Tôi nhớ Thái Can,

Nhớ hai câu thơ đứt ruột:

“Thôi về điểm phấn tô son lại,

Ngạo với nhân gian một tiếng cười!”

Trần Vấn Lệ

©T.Vấn 2023

Bài Mới Nhất
Search