Em Vẫn Là Nụ Hoa
Của Anh Trong Mộng Tưởng
Hai má em hồng hồng, chắc là không… đột biến? Coi kìa, thêm cái miệng: Nụ Hoa Hồng…dễ thương!
Ai gặp em giữa đường chắc là không đi tiếp! Nghĩ là duyên tiền kiếp, ai bắt mình đi thêm?
Anh đang đứng trước em, nói câu gì vậy nhỉ? Trước đất trời sơn thủy, em à, Em Giai Nhân!
Lính thì yêu Núi Sông, yêu cả Giai Nhân chớ? Lời nhạc xưa, muôn thuở, tiếc là mình tha hương…
Em là khói là sương, em hồn nhiên ai khiến?
Cũng tại em, cái miệng – cái miệng Nụ-Hoa-Hồng!
*
Nhớ hồi em sang sông, anh lòng đau, đau lắm. Cái hồi đó thăm thẳm, cái hồi đó xưa xa…
Cái hồi đó như mơ! Cảm ơn em trước mặt. Con đường hết thẳng tắp, bây giờ… làm sao đây?
Anh muốn biến thành mây để che em trời nắng! Ước chi con đường vắng… còn hai đứa mình thôi!
Ước chi sông cứ xuôi, hai đứa mình ra biển. Anh chỉ em én liệng… hai đứa mình Mùa Xuân!
Em cho anh bâng khuâng từ nay và mãi mãi… Em vẫn là con gái của Mạ và của Ba!
Em vẫn là nụ hoa của-anh-trong-mộng-tưởng! Em vẫn là Nụ Hoa Của Anh Trong Mộng Tưởng!
Nỗi Nhớ Không Có Tên
Chưa bao giờ ngày mới như là ngày “cũ mèm”. Vườn không một tiếng chim. Đường không bồ câu đậu!
Thành phố còn nán ngủ, ai đi làm đã đi. Chiếc xe rác rầm rì làm công việc của nó…
Không nắng và không gió. Không một báo hiệu mưa dù bây giờ gần trưa, qua trưa thì sẽ xế…
Chiếc xe bus vẫn ghé trạm chút xíu chạy ngay. Parking xe không đầy hiểu là chợ vắng khách!
Dễ sợ dịch Covid nhiều năm còn khẩu trang! Người người vẫn hoang mang: Vũ Hán nguồn gốc dịch?
Xe cứu thương vừa huýt một hồi còi thê lương!
*
Tôi nhớ anh Huy Phương, nhiều năm nay anh mất. Đoàn tàu vẫn xầm xập về với ga cuối cùng…(*)
Tôi nhớ Đỗ Tấn Xuân, mấy câu thơ áo não: “Dù người vẫn không về / mà sao tôi cứ đợi trong lời Kinh Xưng Tội, trong tiếng buồn đưa ma…”. (**)
Đoàn tàu đó, xưa, xa, ga cuối cùng: quá khứ…
(*) Nhan đề tác phẩm cuối đời của Huy Phương: Ga Cuối Đường Tàu.
(**) Thơ của Đỗ Tấn (Đỗ Tấn Xuân, Quy Nhơn) đăng báo Bách Khoa thập niên 1960.
Em Mãi Mãi Là Thơ
Anh chưa có bài thơ làm buổi sáng / tặng em yêu, anh xin lỗi em nha! Hôm nay là ngày cuối Xuân em à. Mai mùa Hạ, lòng anh làm sao ấy…
Nói là thích thì lòng không thích mấy, nói là buồn…thì đâu phải mùa Thu? Trời đang xanh bỗng có chút mây mù, mưa hay nắng giữa chiều nay chưa biết!
Anh không nghĩ có đường ranh thời tiết. Anh chỉ buồn: anh chưa có bài thơ! Không phải anh thương nhớ em mờ mờ…dù anh biết ngày mai trời rất nóng…
Mỗi năm có bốn mùa, mùa nào cũng động / tâm can người chỉ hai chuyện nắng, mưa! Tâm can người – chỗ cất chứa của thơ – có khi đầy, có khi vơi, có khi…vời vợi!
Dẫu chưa có thơ, nhưng em nghe anh nói / có cười không em nhỉ mặt duyên duyên? Cái mặt anh hôn không hết chữ hiền. Em như thế, trọn đời em như thế!
Em là bóng mây vừa bay ngang cửa…Em là đám hương ngày cuối mùa Xuân…Hương và mây, hiền như Giai Nhân, Lính yêu Núi Sông, em cũng bằng sông bằng núi…
*
Anh níu một nhành cây, em ơi, anh hỏi: Em thế nào trong buổi sáng hôm nay? Trên ngực em, em để hai bàn tay; trong ngực anh, em biển trời bát ngát…
Anh tin trong Tình Yêu hai đứa mình không đi lạc… khi anh về, em mãi mãi là Thơ!
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Đã hai ngày rồi không có nắng.
Đã hai ngày rồi không có mưa.
Không mưa không nắng, trời u ám
…mà sáng như gương vẫn mặt hồ!
.
Tôi làm thơ chơi cho hiện hữu
Tôi làm thơ chơi cho vô thường!
Có chi thì cũng là thơ vậy,
Không có chi mà thấy vẫn thương!
.
Bạn nói làm thơ vò nát óc
Hèn chi…thi sĩ tóc như mây!
Bạn nói làm thơ buồn ngủ quá
Rờ lên đầu gỡ tóc trong tay…
.
Hai hôm nay đó, trời không nắng
Không có mưa…lòng ai có sương?
Tôi nhớ bạn tôi, trà rót đợi
Ngó ra phố chỉ khách qua đường!
.
Mùa Thu chưa tới, buồn hiu hắt,
Chim lạc bầy kêu nghe hắt hiu
Tôi với tay nâng hoa chớm nụ
Hình như tôi đã thấy Tình Yêu?
.
Học trò leo lên xe bus vàng
Xe chạy đùa mây mây lang thang
Tôi xếp làm tư tờ giấy trắng
Biết đâu…thơ đó gửi cho nàng?
Có Những Lúc Nhớ
Mưa Mùa Đà Lạt
Đà Lạt mưa mùa, ai cũng biết
Bất ngờ quên nhỉ một ngày mưa,
chắc mình không ngó ra ngoài cửa
để nói vô duyên lạnh bất ngờ!
.
Để nói tình cờ như cảm xúc
bàn tay em ở bàn tay anh!
Để em nhìn thấy anh đầy tóc
từng ngón tay hồng mộng rất xanh!
.
Em biết tình yêu là bất chợt
mình mơ hồ thấy cuộc chia ly…
Rồi mình chới với, mình tha thiết
không có vui người ta mới đi?
.
Cũng giống bướm khi hoa chẳng có
thì thôi xếp cánh bởi mưa mà…
Bên ngoài cửa sổ em nhìn thấy
trong nỗi buồn em có đóa hoa…
.
Trong nỗi buồn em còn tiếng ngựa
lọc cà lọc cọc phố ngày xưa…
Chao ôi mới đó đều thiên cổ
mưa gội đầu em trôi hết mơ…
.
Đà Lạt mưa mùa mưa trắng Hạ
hồng hào sắc ngói mái trường thương
Thầy, Cô loáng thoáng như thần tượng
có lúc trang nghiêm lúc dịu dàng…
.
Đà Lạt mưa mùa mưa mút chỉ
câu ngày xưa nói tới ngày sau?
Tường treo bức họa màu sơn thủy
Đen trắng nao nao nét nghẹn ngào…
Ngũ Tuyệt
Sao lại buồn thế này?
Tôi hỏi, biết hỏi ai!
Tôi hỏi cỏ hỏi cây,
Tất cả đều im lặng…
.
Không lẽ tôi hỏi nắng?
Giọt mồ hôi bật cười!
Tất cả đã xa rồi
Cái thời thư thả nhé!
.
Tôi cầm một giọt lệ
thấy mặt trời ở trong
rồi tôi thấy con sông
Con sông như muốn khóc!
.
Ông Tản Đà tâm đắc
đời ông, hai câu thôi:
Ba vì Tây Lĩnh non xanh ngắt
Một dãi Thu Giang nước vẫn đầy!
.
Ba ngọn núi còn đây
Một con sông còn đó
Quê Hương còn đâu nữa?
Ba bữa cơm còn mơ…
.
Cả Đất Nước toàn thơ!
Trăm triệu người…thi sĩ
Bầu trời toàn không khí
Châm ngôn: Không Có Gì!
.
Rừng rừng rừng biết đi
Núi thấp hơn Biệt Phủ
Đêm đêm con chim cú
Chắc nó nói…Cũng Buồn!
.
Tôi đi tới hoàng hôn
Tới bãi cồn nguyệt tận
Tới chỗ cắm cây súng
Cái nón sắt ngày xưa…
Con Chim Mồ Côi
Ba ngày rồi, đứng đó, con chim mồ côi dễ thương!
Người ta nói Chim Kêu Sương. Mù sương xung quanh nó…
Ba ngày rồi nó nhớ cái tổ của nó chăng? Chúa nói: Chim Không Cô Đơn Vì Con Chim Có Tổ, Con Cáo Có Hang…chỉ có Con Người Là Không Có Chỗ Gối Đầu!
Kinh Thánh chép ba chữ Con trong một câu, kỳ nhỉ? Đã Hai Mươi Thế Kỷ qua lâu, Con Người ai cúi đầu nghĩ ngợi? Không ai để ý tới hay để ý…rồi quên?
Nay, tôi thấy con chim, ba ngày rồi đơn chiếc? Nhiều khi theo bầy không kịp nên nó rớt lại đây?
Ba ngày. Nửa thân cây. Sương. Mây. Trời mờ mịt…
Nó giống như người Việt…không vượt được trùng dương?
Tôi nghe tiếng kêu sương nhiều hoàng hôn, thật thảm!
Tôi cũng vậy! Nhiều năm tôi đeo bám nỗi buồn giống như chim!
*
Bốn tám năm cuốn film đang lướt qua. Mờ ảo!
Ai dám cởi cái áo làm cái gối kê đầu?
Ai dám nghĩ cạn, sâu: Sao Nước Mình Chưa Hòa Hợp?
Người miền Bắc từng tốp kéo nhau vào miền Nam…
Con chim không than van…vì nó không-biết-nói!
Chúng ta thì kêu gọi…”Thề phanh thây xé xác quân thù!”
Chúng ta buồn Thiên Thu…cái gối đầu không có!
Xin đa tạ Thiên Chúa cho Con Người Làm Con Người!
Chỉ Có Ở Đà Lạt
Chỉ có ở Đà Lạt / mới có Bươm Bướm Thơ…Em ơi em dậy chưa? Mình đi chào buổi sáng! Anh hôn em lãng mạn / vô vàn bươm bướm bay…Anh hôn em bàn tay! Anh hôn em mái tóc! Mỗi bài thơ, Hạnh Phúc / của từng đôi tình nhân…
Đà Lạt hoài hoài Xuân / mình kề bên Non Nước…em nhẹ nhàng từng bước…anh nâng niu gót ngà / em người yêu kiêu sa / ngàn năm xưa kiều mỵ / ngàn năm sau thiên lý / nở vòng quanh Langbian…Đà Lạt mình là Duyên, anh hôn em ở ngực / phập phồng lá thông rớt / chập chùng phấn thông thơm…
Chao ôi những nụ hôn / những nụ hoa cùng nở! Em gần bên mà nhớ…nhớ em mà bờ vai! Em chớ không có ai / có bờ vai Sông Núi! Thủy chung là đầu cuối / Em là Tình Quê Hương! Đà Lạt ơi dễ thương, chữ nào nghe cũng ngọt / tại mật hoa em rót / thành ra suối ra sông…
Hoa bươm bướm, hoa hồng, hoa dã quỳ, hoa cúc…bao la maguerite…bao la em mù sương…hoa anh đào mùa Xuân / theo chân em mùa Hạ…mùa Thu em thơm quá…ngọc lan là môi em! Chỉ có Đà Lạt nghiêng / cái mặt trăng mới đẹp! Chỉ có Đà Lạt biếc / là vườn Bích Câu thôi!
Em nhé, mình lên đồi / thả trắng rừng bươm bướm, thả hết lòng trang thơ…Chúng mình sống trong mơ / chúng mình thác trong mơ…Thơ những tờ bươm bướm / butterfly butterflyyyyyyy….
Trần Vấn Lệ
©T.Vấn 2023