Phấn Thông Vàng Đà Lạt Ơi
“Hôm nay, ngày lạnh cuối, cơn mưa chưa bắt đầu!”. Tôi nghe ai mới nói. Có thể tiếng bồ câu?
Trên ngon cây thầu đâu vẫn màu xanh của nắng. Buồn không có mặt phẳng. Tin thời tiết mông lung!
Nắng sẽ có màu hồng nếu hoa hồng chịu nở! Ba ngày nay mở ngõ sao không thấy mưa về…
Cả tháng hơn vào Hè, lạnh chỉ là mơn trớn? Mái tóc ai suối lượn mang niềm vui lên mây…
Và mây thì cứ bay!
Và ai thì cứ nhớ!
*
Hàng xóm tôi, cửa sổ, buồn như con mắt nhung. Từ khi xa KonTum, tôi nhớ hoài đôi mắt…
Ai từ bi như Phật, đẹp bằng Maria! “Maria a! Maria! Linh hồn tôi ớn lạnh!”.
Hàn Mạc Tử nói tránh người tình mình trong thơ? Người tình nào chẳng xưa? Xưa nào cũng cổ tích!
Ngoại ơi con rất thích chuyện Ngoại kể…ngày xưa…Ngày xưa có gió mưa…có khu rừng rậm rạp…
Con nghĩ tới đỉnh tháp Đài Khí Tượng nhận tin từ mưa nắng lung linh, từ gió Nồm gió Bấc…
Từ miệng Ngoại đẹp thật mùi trầu thơm thật thơm!
Ôi chao đã ba hôm, hôm nay ngày lạnh cuối. Chỉ nghe vang tiếng suối đầy lòng tôi Cam Ly!
Đầy lòng tôi tiếng quê. Quê Hương tôi, Đà Lạt, có ngàn thông xanh ngát, phấn thông vàng nắng Xuân!
Good Night Em Người Anh Quý Yêu
Em ngủ ngon nha, mai thức dậy
hoa hồng nở đỏ cả vườn em!
.
Anh kéo mền lên em ấm ngực
anh hôn em nhé trán vầng trăng!
.
Sáng mai em dậy bình minh dậy
anh nói gì em, em biết không?
.
Yêu em duy nhất em duy nhất
Nhật, Nguyệt, muôn năm chỉ một vầng!
.
Anh sẽ không quên duyên hạnh ngộ
Bích Câu mãi mãi một vườn hoa…
.
Vì em mà nở, vì em có
anh được làm người Một Trái Tim!
.
Anh sẽ dẫn em về lối cũ
Quê Huơng là chốn chúng ta về…
.
Chải em suối tóc thời thương nhớ
cài tóc cho em một đóa quỳ…
*
Em ngủ ngoan nha, em bé bỏng
gọi em bằng Nhỏ, ngủ ngoan nha!
.
Màn đêm, anh khép cho em ngủ
anh lính canh hoài em Mỹ Nhân!
Tha Hương
Nhiều khi hơn tháng, vài ba tháng,
ra mở thùng thư, thấy cánh thư.
Bè bạn nhớ nhau còn có chút
còn hơn chỉ thấy nhớ trong mơ…
.
Mơ là chiêm bao những đêm nằm
chớ không phải mộng những ngày Xuân!
Hoàng hôn, trời đã không hề tránh
thì trách chi đời chẳng dửng dưng?
.
Ra phố, buồn chân đi kiếm báo
hỏi mua tờ báo, “chẳng còn đâu!”
Cái thời giấy mực còn khan hiếm
nghĩ lại: mình dư những lúc sầu…
.
Ơi cây thầu đâu hay sầu đông?
Tưởng đâu câu hỏi giấu trong lòng,
bao năm không thấy nơi xa lạ!
Cảm tạ! Không ngờ vẫn nhớ nhung!
.
Mà nhớ quá thôi, Đà Lạt chớ
còn đâu để nhớ nếu không còn…
Một vài ba tháng, Thiên Thu, dám
mình sẽ hết về thăm Cố Hương?
.
Cố Lý? Cố Hương? Hay Cố Quận?
Tan Hàng! Cố Gắng…để làm chi?
Cái thời đi lính nghe xong lệnh
Cố Gắng! Tan Hàng…rồi mất quê!
.
Đù mạ đù cha cái kiếp người
Bia rồi cạn bọt…hết bia thôi!
Bây giờ nghĩa địa không nhang khói
Mình chửi thề nghe tội với Trời!
.
Chẳng trách Tú Xuơng khi trở giấc
dậy làm thơ nhớ bến sông xưa,
nghĩ người ta chắc đi Kinh Tế?
Tiếng ếch mơ hồ tiếng kẻng trưa…
.
Đù mạ đù cha đi Cải Tạo
xong rồi…tàn úa kiếp Tha Hương!
Ra, vào, chẳng có chi vui miệng
ra mở thùng thư…có lúc buồn!
.
Trần Vấn Lệ
©T.Vấn 2022