T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Khuất Đẩu: MÈO MAO VÀ CÁI TPP

clip_image001

Ảnh (Courtesy of uproxx.com)

Hơn 6000 năm trước, tổ tiên của mèo Mao chỉ rình bắt chuột ở hai bờ sông Hán. Cho dù rất thèm cá, nhưng chưa bao giờ dám mò ra biển lớn. Loài mèo vốn dĩ rất sợ nước.

Ngày nay, khi đã biết ăn bánh bao nhân thịt người, uống rượu mao đài (có pha máu) thì sợ gì nước. Mao tân vương liền hạ lệnh cho miêu dân xuống biển bắt cá.

Nhưng thuyền thì bé chỉ như chiếc lá tre, lưới thì nhỏ như chiếc mùng rách, không cách gì bắt được cá lớn. Đó là chưa kể tàu thuyền đánh bắt xa bờ của mèo Đôrêmôn và mèo Tom đi lại như mắc cửi. Chưa nói tới gió bão, chỉ cần tàu thuyền của chúng lượn sát bên hông là cũng đủ chìm rồi.

Muốn ăn cá đâu có dễ! Thục đạo nan! Thục đạo nan! Còn khó hơn đường vào đất Thục.

Vậy thì phải sắm tàu to và lưới rộng. Rồi vẽ ra đường chín đoạn và cái lưỡi bò, coi biển đông như cái ao nhà, luyện tập thuần thục trước khi ra biển lớn. Kế sách bày xong, Mao tân vương bèn nằm duỗi cẳng trên giường nệm lò xo, cùng với các miêu nữ chân dài mà lắc lư con tàu đi.

Có biết đâu rằng, mèo Tom sô cô la cũng đang xây mộng big cat, muốn trở thành vua sư tử. Suốt 5 năm qua, mèo Tom vừa rửa xong cái nhục tháp đôi, vừa âm thầm tính kế cắt bớt nanh vuốt của mèo Mao.

Thế nên, vừa qua tại Atlanta, mèo Tom và Đôrêmôn cùng với sư tử biển Singapore, hổ Mã Lai, chuột túi kanguru, gấu trắng bắc cực và nhiều loài giống khác trong đó có chuột Á Nàm, tung tấm lưới cực kỳ lớn rộng có tên gọi là TPP. Lưới giăng từ bắc xuống nam, chạy dọc suốt hai bờ đông và tây của biển Thái Bình, sát ngay cửa ngõ nhà Mao, cứ như thiên la địa võng.

Bảo rằng tạo điều kiện thuận lợi để cùng nhau đánh bắt tôm cá, kỳ thực là chúng hợp tung liên hoành để nhốt Mao vào rọ. Từ đây chúng mặc sức vẫy vùng, chia chác nhau nguồn hải sản vô tận.

Mao tân vương đấm ngực gào rú trên sóng truyền hình. Thế này thì đường chín đoạn nát bét ra rồi, còn cái lưỡi bò vừa mới thò ra cũng bị cắt cụt, giờ chỉ còn lại cái lưỡi mèo nhỏ xíu!

Chẳng lẽ mèo lại hoàn mèo?!

Trước đây, Mao tiên vương, tự xưng là người cầm lái vĩ đại, nhưng cũng chỉ lái tàu gỗ trên đất liền; mấy lần cố sức đại nhảy vọt cũng đâu nhảy bằng kanguru; tự cho là đã lên mặt trăng cả ngàn năm trước, nhưng cũng chỉ là trong mộng, trong khi mèo Tom bay lên đó cắm cờ. Từ dưới đất nhìn lên, dù không có gió, cờ của mèo Tom vẫn hiên ngang kiêu hãnh, khiến Mao tiên vương tức muốn hộc máu như Chu Du. Cái nhục đó Mao tiên vương di ngôn đời con đời cháu phải trả. Thế mà, giờ đây lũ mèo Tom lại rào kín biển, loại mình ra khỏi cuộc chơi, cái nhục này xem ra còn to hơn cả nhục cắm cờ.

Ngó tới ngó lui, nhìn trước trông sau, Mao tân vương quả là tứ bề thọ địch. Ngoài biển lớn thì bị cái TPP vây ráp, trong đất liền thì gấu Misa, khỉ Anan và sói đồng hoang rượt đuổi. Lại thêm lũ nội thù, nào là chuột khổng lồ ở Tân Cương, vây cánh của Giang, Hồ ở Bắc Kinh, Thượng Hải. Ngay cả thằng chuột chù Á nàm, bao nhiêu năm rét run bò lê xin tha tội chết, nguyện đời đời làm tôi tớ cũng đâm ra trở cờ, theo bám đuôi mèo Tom và Đôrêmôn mà giở giọng hỗn láo. Giờ chỉ còn mỗi con chuột Un ăn củ sâm béo trục béo tròn là tâm phúc. Nhưng nó cứ “em chả” “em chả” đòi cho bằng được cái bấm ngòi nổ bom nguyên tử như bấm game, không khéo rồi chết cả lũ.

Cái giấc mộng đại miêu của Mao tân vương khi mới lên ngôi to là thế, giờ bỗng xẹp lép như bong bóng xì hơi. Vương chỉ còn biết nói cứng: “Thì hãy đợi đấy!” Và tự nhủ rằng, quân tử trả thù hai mươi năm cũng chưa muộn (tăng gấp đôi).

(Mèo chuột ký sự)

Khuất Đẩu

 

 

 

 

 

 

 

 

©T.Vấn 2015

Bài Mới Nhất
Search