T.Vấn

& Bạn Hữu

Văn Học và Đời Sống

Khuất Đẩu: Dự Cảm Sau Khi Chết Của Trịnh Công Sơn

clip_image002

Biển sóng biển sóng đừng xô tôi

Đừng xô tôi ngã giữa tim người

( Sóng về đâu? TCS)

Khi Trịnh Công Sơn, người nhạc sĩ tài hoa nhất mà cũng bất hạnh nhất, suốt một đời dài giữa gió đồng vi vu đã tìm được một nơi trăng mờ quê cũ, thì cũng là lúc những ồn ào không đáng có, những giành giựt níu kéo, những bè nhóm hơn thua quật đập suốt ngày đêm trên biển đời lao xao sóng vỗ.

Biển đánh bờ xôn xao bờ đánh biển

Trong bài Biển nghìn thu ở lại và Sóng về đâu, bằng cái nhìn của ngàn năm trôi qua, anh đã dự cảm một cách chua xót, chính những người tự xưng là bạn bè đã đem anh ra lấy cớ khen chê mà vùi dập không thương tiếc. Những lời cầu xin của anh gửi cho biển nghìn thu cứ như một lời trăn trối.

Dừng đánh nhau, ơi biển sẽ tàn phai

Đừng gạch tên vì yêu, đừng xé nát…

Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi

Đừng xô tôi ngã dưới chân người

Biển sóng, biển sóng đừng xô tôi

Đừng xô tôi ngã giữa tim người

Biển sóng, biển sóng đừng âm u

Đừng nuôi trong ấy trái tim thù

Hóa ra những trái tim tưởng chừng là bè bạn lại là những trái tim thù. Bọn họ lao xao, nâng anh lên rồi lại dìm anh xuống. Cái hình tượng biển đánh bờ, bờ đánh biển thật vô cùng khốc liệt. Chính người một thời yêu anh, quý anh đã gây nên một cơn địa chấn dữ dội nhất trong những năm gần đây. Người đó tự cho rằng có nghĩa vụ nói lên một sự thật nhưng vô hình chung lại bôi xóa sự thật một cách tàn nhẫn nhất.

Một ngày còn sống

Góp tiếng mong manh

Bạn bè ngồi quanh

Tuốt sáng giáo gươm

Từng ngày đảo điên

Giết chết linh hồn

( Vẫn nhớ cuộc đời)

Với những bạn bè như thế, lúc sống, chính anh đã hai tay qui hàng. Anh chỉ muốn một ngày cầu xin/ thong dong con đường/một chiều được quên/ ngồi chờ tình nhân

Một người nổi tiếng như anh khi chết đi, chuyện khen chê là thường tình. Khen hay chê nhạc anh đều được cả, vì tất cả những gì anh viết ra đều không còn là tài sản của riêng anh. Nhưng đem cái nhãn quan chính trị hồ đồ, cái hoan hô đả đảo của bè nhóm đã thâm căn cố đế suốt hơn nửa thế kỷ qua mà chụp lên đầu anh những chiếc mũ lòe loẹt đỏ xanh là giết đời nhau đấy biết không?!

Tôi chưa hề có cái vinh dự được ngồi với anh bên một tách cà phê hay một cốc rượu, cũng chưa có cái may mắn nghe anh đàn hát, nhưng qua những ca khúc viết bằng tim máu của anh để lại, tôi hiểu anh là một người cực kỳ cô đơn.

Anh đi về đâu

Về cõi chiêm bao

Lìa những cơn đau

Ngọn gió hư hao

Thổi suốt đêm thâu

Bạc đầu tôi đi

( Có một ngày như thế )

Chính vì nhìn thấy những trái tim thù trong lồng ngực bọn họ, chính vì nghe ra từ một ngàn năm trước những xun xoe ồn ào, những huênh hoang sáo rỗng mà anh đã dự cảm một cách chua chát

Tôi đang lắng nghe

Tôi đã lắng nghe

Im lặng thở dài

Bao đêm đã qua

Im lặng mặt người

Nghe bao nỗi đau

Trên một bàn tay!

Bàn tay nào mà nghe ra đớn đau như thế nếu không phải là một bàn tay sắt bọc nhung?

Nhưng anh là một người có trái tim nhân ái, một người rất chi độ lượng, nên chẳng những đã không oán hờn mà còn thiết tha mong đợi.

Biển sóng, biển sóng đừng xô nhau

Ta xô biển lại sóng nằm đau

Biển sóng, biển sóng đừng trôi xa

Bao năm chờ đợi sóng gần ta

Chưa có nhạc sĩ nào viết về những ngày sắp ra đi nhiều như anh. Một ngày mà Bùi Giáng viết tôi sẽ đi nhưng chưa biết đi đâu, thì anh biết là sẽ về với cõi chiêm bao, với trăng mờ quê cũ, với vạt nắng vàng nhắc lời thiên thu

Giờ đây, nơi trăng mờ quê cũ ấy, anh không còn bận tâm làm chi tới những ồn ào xôn xao vô lối. Anh đã là một vạt nắng vàng ngàn năm vẫn còn bảng lảng. Chỉ tội nghiệp cho chúng ta, những kẻ yêu nhau mà lại bằng mười phụ nhau. Sao chúng ta không yêu anh như người Nhật người Pháp, sao không lột bỏ những cặp kính đủ màu để nhìn tận mặt một tài năng thuộc loại xưa nay hiếm, như đã từng yêu The Beatles hay M. Jackson? Có phải vì chúng ta nhỏ nhen quá, tầm thường quá. Chúng ta đã bằng số đông cố sức kéo anh xuống cho bằng mình chứ không phải nâng mình lên để bằng anh.

Một người đã từng đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối, một người yêu quê hương như yêu đồng lúa chín, một người đã từng nhìn ra hai mươi năm nội chiến từng ngày, không thể và không bao giờ là người cộng sản. Những ai còn cố tình giành giật lôi kéo đều không xứng và không phải là bạn anh./.

Khuất Đẩu

 

 

 

©T.Vấn 2012

Bài Mới Nhất
Search